Chương 3036

Chỉ nghe thấy gã mở miệng từ chối: “Vẫn chưa, cậu Nông vẫn chưa nhận được một trăm năm mươi nghìn đô, cậu ta lừa các người, cũng đã lừa chúng tôi.”

“Tôi đã biết rồi!” Tô Nhan nhíu đôi mày liễu, vẻ mặt rất bất mãn.

Ánh mắt của Lâm Dương hơi dao động, cũng có chút hoang mang.

Tài khoản anh dùng chính là của công ty Dương Hoa.

Lễ nào… đối phương hoàn toàn không nhìn thấy sao?

“Cậu Nông đã nói, muốn cô đi tới club Dạ Lang tìm cậu ấy vào đêm nay, rồi cẩn thận xin lỗi cậu ấy. Cậu Nông không phải là người ngang ngược không nói đạo lý. Nếu cô đi, thì ba mẹ cô và chồng cô cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.” Người đó lạnh lùng nói.

Lời này vừa dứt, sảc mặt của Tô Nhan lập tức thay đổi. Hứa Ngọc Thanh và Lý Giang cũng hiểu ý của đối phương. Cảm thấy đối phương hại bọn họ thành như vậy là vì đã nhìn trúng Tô Nhan.

“Không được, con gái tôi tuyệt đối không thể đi được. Rốt cuộc mấy người có biết con gái tôi là ai không? Vị hôn phu của con gái tôi chính là chủ tịch Lâm của Dương Hoal Đợi chủ tịch Lâm biết được các người đối xử với tôi như vậy, đảm bảo các người sẽ không sẽ chịu nổi đâu!’ Bà ta nổi giận nói.

“Xem ra các người vẫn không chịu chứ gì, vậy được thôi, giam lại hết, giam các người một năm rưỡi. Đến lúc đó xem các người có chịu khuất phục hay không?” Người đó cười lạnh, xoay người định đi.

“Đợi đãi”

Tô Nhan vội vàng hô lên.

“Sao thế? Thay đổi thái độ rồi sao?” Người đó dừng bước chân và nhìn cô.

Cô cần chặt đôi môi anh đào, thấp giọng đáp: “Tôi có thể đi đến club Dạ Lang tìm cậu Nông, nhưng… tôi muốn các người thả chúng tôi đi trước đã! Tôi muốn tắm rửa và trang điểm”

“Việc này hoàn toàn không thành vấn đề”

Người đó gật đầu.

“Con gái, con điên rồi sao? Con sẽ bị tên trời đánh đó làm nhục đấy” Hứa Ngọc Thanh nóng ruột.

“Mẹ, đến lúc này rồi chúng ta cũng không còn cách nào khác nữa. Chúng ta cứ ra ngoài trước, sau đó mẹ gọi điện thoại cho Tú Lan, xem cô ấy có cách gì hay không. Nếu không còn ở lại nơi này thêm nữa, không ai có thể đảm bảo. chúng ta sẽ có kết cục gì” Tô Nhan thấp giọng bảo, trong mắt lộ ra vẻ khổ sở và nước mắt.

Vợ chồng Hứa Ngọc Thanh đành chịu bó tay, chỉ có thể che mặt mà khóc.

“Các người chỉ có thể ở lại Bồ Thành, trước khi việc này kết thúc, các người không thể đi đâu hết, sẽ có người nhìn chằm chằm vào các người, đừng mưu đồ chạy trốn. Nếu không, hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều” Nói xong, người đó mở cửa, thả bốn người ra.

Tô Nhan không lên tiếng.

Đợi ra khỏi phòng thẩm vấn, cả ba người mới tụm lại.

“Con nghe nói ở Bồ Thành cũng có chỉ nhánh của công ty Dương Hoa, ba người hãy lập tức đi tới nơi đó và tìm bọn họ giúp đỡ. Con nghĩ bọn họ chắc hẳn đã nghe được một vài †in đồn về con và chủ tịch Lâm, ít nhiều cũng sẽ giúp đỡ chúng ta, mọi người mau đi đi” Cô vội vàng đè thấp giọng nói.

“Con gái, còn con thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện