Chương 3374

Người đàn ông trung riên thoáng kinh ngạc, đột nhiên sực nhớ ra gì đó, ngõ ngàng nói: “Tôi biết rồi, cậu chính là Lâm Dương, người của Trường Sinh Thiên Cung đã đánh bại Bạch Hạo Tâm!”

“Chính là tôi!”

Lâm Dương gật đầu.

Anh vừa đứt lời thì sắc mặt của những đệ tử xung quanh đều thay đổi.

Người có thể đánh bại một trong bốn Thánh Anh thì sao mà họ đối phó được.

Nhưng người đàn ông trung niên lại không nao nrúng mà nhếch miệng cười: “Trời đất! Không ngờ cậu lại tới đây? Được lắm! Cậu muốn gặp Vệ Hoàng Công thì tôi sẽ dẫn cậu đi, theo tôi!”

Nói xong, người đàn ông trung niên đi trước dẫn đường. Những đệ tử xung quanh tròn mắt nhìn nhau, đồng thời hạ kiếm trong tay xuõng.

Lâm Dương buông tay ra, đuổi theo người đàn ông kia.

Một đệ tử chạy lại gần ông ta, thận trọng hỏi: “Thưa ngài, hình như không ổn lắm ạ?”

“Sợ cái gì? Bọn kia chỉ có hai người thôi, chẳng lẽ còn có thể gây ra sóng gió gì ở Tử Huyền Thiên ta?

Không phải Vệ Hoàng Công cứ khăng khăng không thừa nhận cậu ta có liên quan tới Trường Sinh Thiên Cung à, bây giò sư phụ của cậu ta tới rồi, để xem cậu †a còn cãi chày cãi cối thế nào!”

Người đàn ông trưng niên cười khẩy, trong mắt lóe lên một vệt sáng lạnh lão.

Dưới sự dân đường của người đàn ông kia, hai người đi vào một cái hang núi vừa dài vừa tối, khi đến cuối hang, tầm. mắt cũng rộng mỏ sáng tỏ, một kiến trúc được xây trên núi xuất hiện trước mắt hai người.

Kiến trúc này mang đặc trưng thời cổ đại, có mái hiên nhô ra cong lên và đấu củng, có cung điện, bao.

trùm hết khoảng trời là những đám mây ánh tím, nhìn vào cảm giác như đang đứng trước phủ đệ của người tu tiên.

‘Thu Phương không kìm được mà cảm thán, nhưng lúc này trong lòng cô ta căng thẳng, bàng hoàng và bất an hơn.

Kể từ chuyện lần trước, quan hệ giữa Tử Huyền Thiên và Trường Sinh Thiên Cung đã không còn tốt đẹp nữa, nếu người của Tử Huyền Thiên muốn làm khó thì lỡ cô ta và Lâm Dương phải chết tại đây thì sao?

“Anh Lâm, rốt cuộc là anh có kế sách gì thế, có thể nói trước cho tôi biết được không… Nếu người của Tử Huyền Thiên giết chúng ta thì chúng ta phải làm sao đây?” Thu Phương run rẩy hỏi.

“Không cần lo lắng, tôi đã nói rồi, có tôi đây mà” Lâm Dương vẫn mỉm cười, không chịu nói rõ cho Thu Phương. Thu Phương bắt đầu thấy hơi tuyệt vọng.

Người đàn ông trung niên dẫn hai người đến trước một tòa nhà to lớn. Tòa nhà này cao chừng trăm mét, cũng không biết có bao nhiêu tầng, nhưng nhìn phía xa thì thấy hết sức đặc biệt, lại gần nhìn thì càng rung động vì nét hùng vĩ của nó hơn.

Giờ phút này, trên khoảng đất trống trước tòa nhà đang tụ tập rất nhiều đệ tử của Tử Huyền Thiên. Họ xếp hàng ngay ngắn, tay cầm đao tay cầm kiếm, xơ xác tiêu điều, bầu không khí vô cùng áp lực.

Khi người đàn ông kia dân hai người tới, tất cả các đệ tử đều đổ dồn ánh nhìn về phía Lâm Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện