Chương 3387

Chu Bích Như biết người này khó đối phó, khẽ hừ một tiếng, định rút kiếm ra để lùi vê phía sau ra đòn tấn công tiếp theo. Nhưng khi dùng lực rút kiếm ra, cô ta lại phát hiện làm thế nào cũng không thể rút nhuyền kiếm của mình ra, như thể… nó bị đính vào ngón tay của đối phương vậy. Sao lại vậy? Chu Bích Như khiếp vía hãi hùng, tăng thêm.

lực! Nhưng vẫn không có tác dụng. “Chỉ chút thực lực này mà cũng muốn loại trừ tâm ma cho Bạch Hạo Tâm à? Quá không biết tự lượng sức mình rồi!”

Than Lâm bình thản nói, đột nhiên búng ngón tay một phát. “VèoI”

Mũi kiếm vòng lại một trăm tám mươi độ vê phía sau. “VùI Âm thanh đòng khí chấn động truyền vào trong tay Chu Bích Như. “Cái gì?”

Chu Bích Như nín thở, vội vàng thả kiếm ra, nhưng đã không kịp! “Kengl”

Mũi của thanh nhuyễn kiếm nặng nề đánh vào thân kiếm, một lực lượng bá đạo nháy mắt truyền qua thân kiếm, lan tới tay của Chu Bích Như. Chỉ trong thoáng chốc, Chu Bích Như bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống ở ven hô. “Hả?”

“Sư tỷ!”

“Các đệ tử kêu lên. Trần Hồng Nguyên vẫn những người khác hối hả chạy tới ven hồ đỡ Chu Bích Như dậy.

Cơ thể cô ta đang co giật, bàn tay cầm kiếm chảy máu đầm đìa, nhìn lại thì đa thịt trên tay đều đã rách ra! Ủy lực thật đáng sợi Đây là đo Lâm Dương tạo nên sao? “Không thể nào! Không thể nào!”

Bạch Hạo Tâm sững người tại chỗ. Chăng lẽ ngay cả sư tỷ Bích Như cũng không phải là đối thủ của người này sao? Tất cả mọi người đều bắt đầu nơm nớp lo sợ. Lâm Dương chắp hai tay ra sau lưng, tiến lại gân Chu Bích Như với vẻ mặt lạnh lùng.

Chu Bích Như đẩy người đang đỡ mình ra, đứng Tên, khuôn mặt đầy lạnh lùng và nặng nề.

“Xem ra tôi đã coi thường anh rồi, anh có thể đánh bại được sư đệ Hạo Tâm đương nhiên là có đủ thực lực. Rất tốt, rất tốt!” Chu Bích Như gật đầu liên tục, sau đó trầm giọng nói: “Đã như vậy thì tôi cũng nghiêm túc hơn đây”

Lâm Dương khinh thường cái kiểu trịch thượng đó của cô †a: “Đáng ra ban đầu cô phải nghiêm túc rồi”

“Vô lễ!”

Chu Bích Như giận dữ hét lên, lại xông tới lần nữa, nhuyễn kiếm trong tay điên cuồng mà múa, kình khí cũng cuồn cuộn phun trào như dung nham.

“Xem đây, Phượng Dịch Ngạo Hoàng Quyết!”

“A!”

Âm thanh vang vọng chấn động cả bầu trời.

Trên mũi nhuyễn kiếm được một khí đỏ rực vây quanh làm nó trông như đang phun lửa, theo sự rung chuyển của thanh kiếm, khí màu đỏ kia cũng lay động không ngừng, cuối cùng hóa thành một con phượng hoàng lửa, đánh tới Lâm Dương theo động tác của Chu Bích Như!

Không thể không nói, Chu Bích Như thật sự rất lợi hại! Uy lực của đòn công kích này muốn bổ đôi núi băng là không thành vấn đề!

Nhưng Lâm Dương vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, sừng sững như Thái Sơn. Chờ đến khi thanh nhuyễn kiếm đáng sợ ấy đánh tới, anh lại giơ tay lên đưa về phía con phượng hoàng.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều hoảng hồn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện