Chương 3388

“Tôi muốn xem xem anh ta sẽ bị cắt ra làm mấy đoạn!” Không ít đệ tử tỏ ra khinh thường hoặc châm chọc Lâm Dương, ai cũng khiịt mũi coi khinh hành động này của Lâm Dương.

Một đòn công kích đáng sợ đến thế, sao mà bắt bằng tay không được? Đùa gì thế! Cho dù là sắt thép cứng nhất cũng hóa thành vụn dưới đòn đánh đó thôi!

Không chỉ Bạch Hạo Tâm mà cả Chu Bích Như cũng có suy nghĩ như vậy. Đối phương không tránh cũng không né mà chỉ dùng tay không để bắt, đây chính là một sự khinh miệt không còn gì thật hơn!

Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay tôi phải giết chết anh! Trong lòng Chu Bích Như gào thét.

Nhưng giây kế tiếp, một tiếng động lạ vang lên. Tay của Lâm Dương đã vững vàng tóm lấy thân của nhuyễn kiếm. Trong chớp mắt ấy, tất cả những người đang có mặt ở đây đều lặng đi.

“Khốn kiếp! Phượng Ý!”

Chu Bích Như lại hét lên, luông khí đỏ rực đang vây quanh nhuyễn kiếm lập tức cuộn trào về phía Lâm Dương, nhiệt độ. nóng đến đáng sợ làm cháy hết toàn bộ mặt đất và hoa cỏ dưới chân Lâm Dương.

Tuy nhiên, trên người Lâm Dương lại không có lấy một tia lửa nào. Cái gọi là “Phượng Ý” kia bao phủ lấy anh nhưng lại không thể gây thương tổn gi cho anh, thậm chí ngay cả vạt áo cũng không thể đốt cháy.

Chu Bích Như sững người.

Phá không được lớp phòng ngự!

Đòn công kích của cô ta hoàn toàn không phá được lớp phòng ngự của đối phương.

“Không… không thể nào… không thể nào…”

Chu Bích Như thẫn thờ, miệng cứ lẩm bẩm mấy từ này. Nhưng Lâm Dương sẽ không nương tay, anh đưa tay ra bóp mạnh một cái, tiếng “Leng keng” vang lên, nhuyễn kiếm nháy mắt bị bóp nát.

Cả người Chu Bích Như run lên, lấy lại tinh thần, vội vàng rút lui nhưng đã không kịp.

Bàn tay của Lâm Dương chộp lấy cần cổ trắng nõn của Chu Bích Như, sau đó tàn bạo ném cô ta xuống đất.

“Uỳnh!”

Thân thể Chu Bích Như bị Lâm Dương nện xuống đất một cách bạo lực, tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Trong thoáng chốc, cả mặt đất đều nổ tung, hồ Chu Tước nổi lên một cơn sóng khổng lồ.

Cú va chạm này làm cả hô Chu Tước đều chấn động. Những đệ tử đang có mặt ở đây thì bị mặt đất đang rung chấn làm cho ngã trái ngã phải, không đứng vững nổi.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều đã ổn định thân mình, lấy lại tỉnh thần thì hình ảnh trước mắt…đều làm họ sỏn cả gai ốc.

Chu Bích Như vẫn bị Lâm Dương tóm lấy! Bây giờ cô ta đã không còn vẻ đoan trang cao quý như vừa rôi niữa mà tóc †ai bù xù, mặt đây máu, trông rất đữ tợn và đáng sợ. “Khốn…khốn nạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện