Chương 3445

Nếu như anh ta không khinh người, nói ra những lời ngông cưồng như vậy thì sao có thể rơi vào tình cảnh này chứ?” “Nói cũng đúng, chỉ tiếc là Lâm Dương mà bị đánh bại thì sư phụ của anh ta sẽ… Các đệ tử của Thượng Thanh Cung liên tiếp thở đài, mặt xám như tro tàn. “Nhị Tôn Trưởng, thực sự xin lỗi, đồ đệ của tôi không kịp thu tay.

Xem đáng vẻ đồ đệ này của ông sợ là không gánh nổi nữa rồi, hy vọng cậu ta có thế ra đi toàn thây”

Bên này Giang Thục Hồng thở phào một hơi, nhẽch miệng lên nói. Nhị Tôn Trưởng nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lộ ra một tia điên cuồng.

Hiển nhiên, ông ta rất bất mãn với việc Giang Thục Hồng làm như Vậy. “Giảng sư Thục Hồng! Nếu tôi không nhầm ban nấy chính bà là người chỉ huy đám đệ tử vây quét Lâm Dương.

Trận quyết đấu này không phải đã nói là trận quyết đấu giữa đồ đệ giói nhất của bà và đồ đệ của tôi sao?

Nếu đã như vậy tại sao bà còn nhúng tay vào?” Nhị Tôn Trưởng lạnh giọng chất vấn bà ta.

“Tôi nhúng tay vào sao? Tôi chỉ nhắc nhở học sinh của tôi một chút thôi mà, chẳng lẽ điều này cũng không được?” “Đương nhiên không được” Nhị Tôn Trưởng quát mắng: “Bà đã làm trái với quy định! Tôi muốn bà kêu đám học trò của bà dừng lại ngay lập tức.

Trận quyết đấu này chấm dứt tại đây”

“Ông cảm thấy có khả năng đó sao?” Giang Thục Hồng Bừ lạnh một tiểng nói.

“Thế nên bà không chịu đúng không?”

Sát khí bùng nổ trong mắt Nhị Tôn Trưởng, ông ta nhanh chóng bước tới quát: “Nếu đã như vậy, bà cũng đừng có trách tôi”

“Nhị Tôn Trưởng, ông muốn làm gì?” Giang Thục Hồng hơi nhướng mày, trầm giọng hỏi lại ông ta.

“Giang Hương Thư Các mấy người khinh người quá đáng! Tôi vốn muốn đền mạng, thế nhưng mấy người còn hùng hổ doạ người. Nếu đã như vậy, tôi sẽ liều mạng với các người” Nhi Tôn Trưởng gầm nhẹ.

“Ông điên rồi sao? Đám đệ tử của ông tính sao đây?”

“Tôi không quản được nhiều như vậy!” Nhị Tôn Trưởng gào lên một tiếng, cứ thế muốn ra tay đánh về phía trước.

Ông ta biết vào lúc này bản thân không thể duy trì lý trí được nữa. Nếu không, không chỉ có mình ông ta phải bỏ mạng nơi này, mà ngay cả toàn bộ đệ tử bên cạnh ông ta cũng sẽ gặp họa.

Nhưng đúng lúc Nhị Tôn Trưởng lựa chọn muốn ra tay thì… “Rầm râầm!”

Một tiếng nổ vang kịch liệt truyền ra, sau đó là một luồng sức lực vô tận lao nhanh về phía bên này.

Nhị Tôn Trưởng và Giang Thục Hồng đều ngẩn người trong một chốc, sau đó vội vàng nhìn qua. Vừa nhìn, sắc mặt hai người lập tức thay đổi, sau đó vội vàng lùi lạ:thủ thế phòng ngự.

Nhị Tôn Trưởng vừa lui xuống vừa quát lên: “Mau lui lại!” Các đệ tử phía bền kía còn chưa kịp phản ứng đã bị luông lực khủng bố này hất cho người ngã ngựa đổ, từng người từng người bị hất ra xa rồi rơi xuống vỡ đầu chảy máu. Toàn bộ Thanh Cung Điện bị luồng lực khủng bố kia làm cho tan nát, vách tường phía nam sụp xuống, tạo thành một đống đổ nát, hỗn độn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện