Chương 10: Mưu kế hại người
Diệp Mộng Khiết bỏ nhà đi đã được hơn 1 tháng, lúc đầu cô nghĩà do lạ nhà nên mới bị bệnh nặng.
Nhưng càng lâu, cô fại càng thấy sức khỏe mình kém đi.
Thời gian đầu Mộng Khiết có đi làm, chỉ là bà chủ thẫy sức khoẻ cô kém nên đã cho nghỉ việc.
Mộng Khiết muốn đi khám, nhưng cô không có tiền.
Cô muỗn gọi điện cho chú hỏi mượn tiền, lai bị Y Sương ở bên kia cúp máy không thương tiếc. Sau đó cũng không nói lại với hắn, vậy nên mới hết cách đi mua vài điều thuốc cảm, ngay cả dược sĩ cũng bảo là bệnh này nhẹ, không đáng lo.
"Y Sương? Chị đến thăm em à?"
Gương mặt xanh xao của Mộng Khiết thoáng hiện lên nụ cười, nhớ tới trước khi cả hai vẫn đối xử với nhau rất tốt. Thành ra cô rất quý người chị hơn mình 7 tuổi này.
Y Sương bước vào nhà, nhìn thoáng qua đồ đạc không có nhiều. Cũng không có ghế ngồi, Mộng Khiết ngại ngùng để cô ta ngồi đên giường, đây là nơi duy nhất mà căn phòng này có thể ngồi rồi.
"Tiểu Khiết, dạo này em khỏe không?"
Nực cười, khoẻ làm sao khi chính cô ta là người sai thuộc hạ bỏ thuốc vào nước sinh hoạt của Mộng Khiết cơ chứ?
"Em... Không khoẻ đẫm, chắc do fạ nhà ấy mà."
Y Sương gật đầu, tỏ vẻ thương xót. Móc từ trong túi ra một xấp tiền dày cộm, nhét vào trong tay cô, nhẹ nhàng nồi:
"Chị lén Trạch Thiễu đem cho em chút tiền, anh ấy hiện tại vẫn còn giận, không cho em tiền cũng không muốn gặp em. Nhưng mà chúng ta là con gái, cũng nên sống tốt chăm sóc mình một chút..."
Mộng Khiết vừa nghe ra thâm ý trong lời nói kia, trái tìm cô khế co rút. Hy vọng như rơi xuỗng địa ngục, từ phổi truyền đến cơn ho nhẹ, cô cỗ chịu đau mà trả lời:
"Chị cầm tiền về đi, dạo này sức khoẻ em không tốt. Thành ra em chỉ ở nhà làm mấy việc bán thời gian qua mạng thôi, cũng đủ tiền mua thuốc rồi chị ạ."
Chợt nhớ ra gì đó, Mộng Khiết khẽ mỉm cười hỏi cô ta thêm.
"Hôn lễ của chị và chú nhỏ sao rồi, quá trình diễn ra tốt không?"
Hôn iễ của hắn, không biết cô có nên tới không nữa.
"Ổn, nhưng mà..."
Y Sương bị trả đại số tiền, không vội nhé vào túi mình. Cô ta dùng sức nhét vào tay Mộng Khiết, người bệnh như cô không thể so sánh, chỉ đành nhận đấy số tiền 'yêu thương' này.
Nào ngờ, còn chưa kịp nói cảm ơn. Mộng Khiết đã thấy cô ả ôm mặt khóc nức nở, bộ dạng yếu đuôi trông cực kỳ đáng thương, cô đứng dậy rót cho Y Sương một cốc nước.
Nào ngờ lại bị cô ả khư khư không chịu uống, đẩy mạnh nó đến suýt bể, đến khi cô hỏi thăm. Ÿ Sương mới nói...
"Trạch Thiếu mới đi Anh Quốc về, giữa đường đại bị kẻ thù mưu hại. Hiện tại đang hôn mê nằm viện, bị thiếu máu trầm trọng..."
"Cái gì?!"
Cốc nước đang uỗng được một nửa của Mộng Khiết rơi mạnh xuỗng đất, gương mặt cô tái nhợt, sắc mặt rất kém.
"Tiểu Khiết, thật ra hôm nay chị đến đây muỗn nhờ em một chuyện..."
"Anh ấy cần truyền máu, tuy hai người không phải chú cháu ruột. Nhưng bệnh án cũ của em có nói bạch cầu mạnh hơn người bình thường, nếu em thương chú, Tiểu Khiết có thể hiễn máu cho anh ấy được không?"
Hiến máu?
Mộng Khiết từ nhỏ đến đớn rất sợ kim tiêm, nhưng khi nghe nói bản thân có thể cứu chú, cô không chút do dự nhanh chóng gật đầu.
Nhận được sự đồng ý, Y Sương khế nhếch môi cười thoả mãn vì đạt được mục đích.
Chỉ cần rút máu con nhóc này trước khi thuốc độc ngẫm vào người nó, đến khi nó nhận ra cũng đã quá muộn.