Chương 11: Hiến máu

Hiễn máu?

Mộng Khiết từ nhỏ đến lớn rất sợ kim tiêm, nhưng khi nghe nói bản thân có thể cứu chú, cô không chút do dự nhanh chóng gật đầu. Nhận được sự đồng ý, Y Sương khế nhếch môi cười thoả mãn vì đạt được mục đích.

Chỉ cần rút máu con nhóc này trước khi thuốc độc ngấm vào người nó, đến khi nó nhận ra cũng đã quá muộn.

Tuy vậy, ngoài mặt cô ta vẫn nói bằng giọng rất cảm kích.

"Tiểu Khiết... Cảm ơn em nhiều lắm."

"Lát nữa sẽ có bác sĩ đến lấy máu, em chịu khó nhé.."

Cơ thể Mộng Khiết run rẩy, đưa tiễn Y Sương trở về. Cô mới hết sức ngồi gục xuống đất...

Chẳng hiểu tại sao, Mộng Khiết lại thấy cực kỳ khó thở.

Đúng như đời của Y Sương nói, bác sĩ đến rất nhanh. Mẫy người xa “lạ đứng xung quanh chiếc giường đơn sơ, sau đó nhanh chóng nhận lệnh, rút máu Mộng Khiết ra thành 2 bịch lớn.

Lấy máu xong, đầu óc Mộng Khiết vô cùng choáng váng. Cảm giác rõ ràng cơ thể ngày một yếu hơn, cô gắng gượng ngồi dậy, run rẩy hỏi bác sĩ...

"Chị bác sĩ, chị xem giúp em với. Dạo này cơ thể em rất mệt, giống như có bệnh vậy."

Y bác sĩ chột dạ, việc “lấy máu vượt quá số lượng quy định đã vi phạm pháp đuật rồi. Nhưng khi nhớ đến đời của người phụ nữ Y Sương kia nói, cô ta liền vì tiền mà bán đứng ương tâm, giả vờ nghiêm túc nói.

"Diệp Tiểu Thư, việc đây máu nhất thời sẽ gây choáng. Bồi bổ thức ăn nghỉ ngơi một chút là hết thôi, cơ thể cô chỉ bị cảm nhẹ, đừng lo đẳng quá."

"Nhưng em thực sự cảm thấy rất mệt..."

Mộng Khiết không nói dỗi, đầu óc cô rắt mơ hồ không rõ lý do.

Cô còn đang muốn nói gì đó, lại đột nhiên bị người kia cắt ngang.

"Cảm giác thôi. Việc đã xong, chúng tôi xin phép rời đi trước!"

Nói xong, bọn họ điền xách theo thành quả rời đi. Chỉ để ai duy nhất chén cháo nóng, được nẫu bằng... Nguồn nước kia.

Cháo thịt bằm dù có dinh dưỡng tốt đến đâu, thì nâu bằng nguồn nước đã ngẫm thuốc độc, thử hỏi còn tốt ở chỗ nào nữa?

Vị bác sĩ kia 'làm xong nhiệm vụ, mang 2 bịch máu về cho Y Sương, nghe Diệp Tiểu Thư ấy nói là vì chữa bệnh. Nhưng khi cô ta đem bịch máu đến, người phụ nữ đó còn không thèm nhìn đến, trực tiếp vứt thẳng vào thùng rác không chút do dự.

Cô ta bị doạ đến ngớ người, vội vàng hỏi nguyên do: "Tiểu thư, không phải cô đã nói là đây máu của cô gái kia về chữa bệnh sao..."

Lời còn chưa nói xong, đã bị Y Sương cắt ngang.

"Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì? Lo mà đàm việc của mình đi!"

"Nhưng mà..."

Nghĩ đến cảnh cô bé kia đã yêu đến mức muốn ngã quy, tóc rụng đến đáng thương. Có điều máu lại bị bỏ phí, không đến được tay của người mà cô ấy yêu thương, lương tâm của bác sĩ như cô ta lại vô cùng cắn rứt.

Cuối cùng, tranh cãi không lại với người có tiền. Bác sĩ kia flền bị Y Sương đuổi đi...

Mấy ngày tiếp theo, đều có người đến lấy máu của Mộng Khiết.

Theo quy định, bọn họ đáng ẽ không có quyền làm như vậy, điều này vi phạm đến sức khoẻ của người hiến máu.

Cộng thêm cơ thể đang ngày càng suy yêu, Mộng Khiết thắc mắc gọi cho Y Sương, cuối cùng lại nhận được tin chú đang dần tốt lên.

Dưới dòng hội thoại, còn có hình ảnh Cỗ Thừa Trạch đang nằm viện.

Chú bây giờ đã tốt đên rất nhiều, nhưng sắc mặt vẫn rất tái nhợt, cần tịnh dưỡng nhiều hơn.

Cuối cùng, cô ta còn nhắn thêm rằng không cần Mộng Khiết hiễn máu nữa. Nói rằng ượng máu đã đủ,và sau đó kêu cô mau ăn uỗng để đủ chất nhanh khoẻ đại.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện