Gương mặt Y Sương lúc trắng lúc đen, Cố Thừa Trạch không hề để ý. Đem tập tài liệu vứt thẳng lên bàn, bộ dáng cực kỳ mệt mỏi, nhưng khi nghĩ đến ai đó, hắn lại kiên nhẫn nhấn nút gọi cho Duật Thần.

Chưa đầy 5s, đầu bên kia đã ngay lập tức bắt máy.

Anh ta đang thực hiện nhiệm vụ ở Macau, đang ở giai đoạn căng thẳng. Đột nhiên Cố Thừa Trạch lại gọi cho hắn, chắc hẳn là đang có chuyện gấp cần anh ta giải quyết.

Suy nghĩ là vậy, có điều khi nghe lí do. Duật Thần lại có chút sững người...

"Con bé ổn không?"

Có ăn uống đầy đủ, học hành, hay ngủ đủ giấc không? "Lão đại, anh đang muốn hỏi Diệp tiểu thư ạ?"

Cố Thừa Trạch nhìn cây bút trong tay, đôi mày rậm nhíu chặt không kẽ hở. Bực bội phun ra một câu: "Nhiều lời!"

Anh ta nghe ra được, mối quan hệ của cả hai vẫn chưa hoà giải được.

Hơn nữa Duật Thần đang lo mặt hàng lớn ở Macau, làm sao nắm rõ được mấy chuyện này như Y Sương?

"Lão đại... Em nghe nói, lúc Diệp Tiểu Thư bỏ đi không mang theo bất kỳ tư trang nào của anh mua cho cô ấy.."

Vậy tức là, bây giờ cô đang không có đồng nào trong người?

Cố Thừa Trạch tức giận đập mạnh cây bút xuống bàn, trước giờ hắn luôn rất kiên nhẫn xử lý mọi việc, chỉ duy nhất có cô. Người có thể khiến hắn mấy đi lý trí, từ nhẹ đến nặng.

Mẹ kiếp, nhóc con này đang nghĩ gì trong đầu vậy?!

"Cậu... Cho người chuyển tiền cho con bé, nhanh lên!"

"..."

"Không nghe tao nói?" Hắn điên lên đến nơi rồi.

"Dạ không... Nhưng mà lão đại, không phải là em không nghĩ tới. Mà là đã gửi tiền từ rất lâu rồi, có điều Diệp Tiểu Thư còn không thèm xài lấy một xu.."

"Chuyển thêm cho tao, đến khi nào con bé chịu xài thì thôi!"

"Dạ.."

Nói xong, đầu bên kia liền vang lên tiếng bíp bíp.

Duật Thần thở dài, với tính cách nóng nảy của anh Cố, chắc chắn là đã tức giận đập phăng chiếc điện thoại rồi.

Cố Thừa Trạch bực bội kéo lỏng cà vạt, cơn tức vẫn còn đó. Hắn dự định phát tiết lên mọi thứ xung quanh, từ bàn ghế cho đến tập tài liệu, chỉ trừ duy nhất cây bút máy, vì thứ này là do cô tặng cho hắn.

Y Sương lần đầu tiên thấy hắn tức giận như vậy, lại còn vì người con gái khác. Trong lòng nảy sinh sự ghen ghét, nhưng bên ngoài lại vô hại chạy đến can ngăn hắn, lại bị Cố Thừa Trạch hất bỏ không chút thương tiếc.

Sau đó, còn cảnh cáo cô ta không nên đi quá phận.

Quan hệ của cả hai, chỉ vì lợi ích mà thôi.

Cô ả tức đến nghiến răng, biết rằng Cố Thừa Trạch chỉ ăn mềm không ăn cứng. Suy nghĩ một hồi mới nói được vài câu dễ nghe...

"Trạch Thiếu, anh đừng lo. Em rất thân với Tiểu Khiết, em sẽ đến nơi con bé đang ở khuyên nhủ vài câu, có lẽ Tiểu Khiết sẽ hiểu anh vì mình mà lo âu thế nào thôi!"

Vừa hay, vài ngày nữa Cố Thừa Trạch phải đến Anh Quốc thực hiện vài phi vụ. Khi hắn không có ở đây, mọi thứ sẽ do cô ta nắm quyền!

Hắn cầm cây bút máy cất vào trong túi áo, đi khỏi dinh thự. Sau lưng còn bỏ lại một câu: "Nhờ cô."

Y Sương vui vẻ gật đầu, ước chừng mấy ngày sau mới lười biếng đi đến khu nhà bình dân ở thành phố cách xa nơi ở xa hoa của ả.

Xung quanh rất bình dị, yên tĩnh vì ít người. Suy cho cùng chỉ có cây cỏ, người già đi tập thể dục đi ngang tưởng là hàng xóm mới chào cô ta, nhưng Y Sương lại bịt mũi ghét bỏ, như thể nơi đây cực kỳ dơ bẩn vậy.

Càng đi vào sâu hơn, đứng trước căn phòng gỗ đơn sơ. Mùi hương ẩm mốc dột nát xộc thẳng lên mũi, điều kiện sống quá kém, cô ta thầm nghĩ.

Điều chỉnh lại biểu cảm, Y Sương từ tốn gõ cửa 3 lần.

Từ bên trong vang lên tiếng ho nhẹ, mất một lúc lâu Mộng Khiết mới bước ra, mở cửa chào đón vị khách không mời mà đến này.

Cơ thể cô vốn đã rất gầy, nay lại càng yếu ớt không rõ lý do. Chẳng hiểu vì sao thân thể Mộng Khiết luôn cảm thấy không khoẻ, lúc lạnh lúc nóng, đầu óc choáng váng không làm được việc gì.

Thậm chí còn ho liên tục suốt mấy phút đồng hồ, tóc cũng rụng đi rất nhiều...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện