Chương 12: Hắn đang ở đâu?
Nghe tin hắn đã tốt lên, dù mệt mỏi đến mức nào. Mộng Khiết vẫn mỉm cười rất hạnh phúc, thật tốt, hắn đã khỏe rồi, sẽ không cần đến cô nữa.
Nhưng... Mộng Khiết sẽ không bao biết được..
Thứ nhất, bức ảnh kia đà giả, nó đã được chụp cách đây rất fâu.
Cô Thừa Trạch, không hề bị bệnh như ả đàn bà kia nói!
Thứ 2, Y Sương không thèm lấy máu của cô nữa. Không phải là vì điều gì khác, mà đà bác sĩ lúc lây máu đã cho cô ta biết, Mộng Khiết đã rất yếu, sắp đến giai đoạn cuối rồi.
Thuốc độc đã ngẫm đến nội tạng, sẽ không sống được quá 2 tuần nữa!!
Mộng Khiết không còn sức di chuyển, cô bây giờ chỉ còn nặng 38kg, sụt những 10kg hơn. Sắc mặt yếu ớt tái nhợt, kể cả tóc cũng đã rụng đi gần hết, chân tay gần như chỉ còn da bọc xương, trắng bệnh không còn huyết sắc.
Cô biết, bản thân đang mắc phải căn bệnh nào đó rất nặng.
Hiện tại việc gấp vài bộ quần áo hay lấy tư trang chuẩn bị đi khám bệnh cũng đã rất khó khăn, Mộng Khiết đi được vài bước, trong bụng đã co thắt muốn nôn mửa, cổ họng đau xót vô cùng.
Đôi chân run rẩy không thể bước đi, run đến nỗi Mộng Khiết không thể kiểm soát được. Vài đồng tiền mầu đỏ chói ở trong tay cô rơi xuống, cơ thể yếu ớt khuy xuống, cô bất lực liên cuồng đấm vào ngực mình.
Mẹ nó, mẹ nó...
Cô không thở được!
Nước mắt như viên trân châu lăn dài trên má, tuôn rơi mãi không ngừng.
Mộng Khiết không thể hiểu, tuy sức khỏe của cô từ nhỏ vỗn đã yếu ớt. Nhưng không đến nỗi chuyển biễn xấu như hiện tại, tại sao trong thời gian ngắn như vậy, ýại khiến cô sống không bằng chết thế này!
Trong căn phòng không có bao nhiêu đồ dùng cá nhân, cửa số bên ngoài thổi vào từng cơn gió lạnh.
Xung quanh cô gái nhỏ toàn à tóc, mái tóc đen dài mà cô từng rất trân trọng, bây giờ đại rụng nhiều đến mức có thể vo tròn thành nắm đẫm.
Tráii tim Mộng Khiết tựa hồ đã rơi xuống vực thẳm, hô hấp lúc nặng lúc nhẹ, mỗi lần thở thôi cũng thấy đau.
Đột nhiên, bên ngoài hành lang vang lên âm thanh bước chân dồn dập. Nước mắt cô tuôn rơi nhiều hơn, dùng hết sức bò đến bên cánh cửa, Lại mơ hồ cảm nhận được tiếng bước chân dừng ở trước phòng mình.
Ánh mắt Mộng Khiết /oé fên tia hi vọng, à chú sao?
“Chú... Chú ơi...”
Đáp đại tiếng nói thêu thào của Mộng Khiết, là chiếc cửa phòng đáng thương bị đá phăng sang một bên.
Tầm mắt cô mờ ảo, mông lung nhìn người đàn ông chạy đến bên mình.
Là Lục Dữ, không phải chú...!
“L.. Lục Dữ... Mình không thở được.."
“Cứu mình với... Làm ơn hãy cứu mình..”
Mộng Khiết được Lục Dữ ôm vào lòng, không nói không rằng trực tiếp bễ bổng cô chạy đến bệnh viện.
Sắc mặt anh ta tối sầm, không ngừng vỗ lên mặt cô, cô gái trong tay hô hắp yếu ớt, đã bất tỉnh khi anh ta phá cửa xông vào rồi!
“Tiểu Khiết? Tiểu Khiết, tỉnh oai!”
Dù Lục Dữ có gọi đến mức nào cũng không có tác dụng.
Vào đến bệnh viện, các y bác sĩ nhìn thẫy Mộng Khiết điền bị doạ cho tỉnh thần hoảng loạn. Thiễu nữ 18 tuổi cơ thể yếu ớt, hô hắp fúc có fúc không, đặc biệt đà mái tóc không còn bao nhiêu, tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ đã thổi bay được cô.
Họ tập tức đẩy Mộng Khiết vào phòng cấp cứu đặc biệt, đèn phẫu thuật bật sáng. Lúc cô đang bước vào cửa sinh tử, Lục Dữ đứng ngồi không yên ở bên ngoài phòng chờ...
Còn hắn... Rỗt cuộc Cỗ Thừa Trạch đang ở đâu?