"Chú nhỏ... Cháu thực sự không có làm, không có mà.."

Mộng Khiết khẩn thiết nắm chặt bàn tay của người đàn ông, nước mắt như suối tuôn rơi không ngừng. Thoáng chốc đã khiến gương mặt ửng đỏ, nhịn không được quỳ xuống cầu xin, tựa hồ giống đứa trẻ làm sai chuyện cố gắng giải thích điều mình cảm thấy uất ức.

Mà khuôn mặt xinh đẹp đến động lòng người này, cũng đã từng khiến hắn rung động.

Hiện tại lại biến thành bộ dạng yếu đuối, miệng lắp bắp giải thích những chuyện kia đều không phải do cô làm ra.

Làm sao Mộng Khiết nỡ bỏ thuốc người chú của mình được cơ chứ? Cố Thừa Trạch là bạn của ba cô, ông và mẹ bị tai nạn qua đời khi cô chỉ mới 10 tuổi. Không có người thân thích, hắn chỉ đành nhận nuôi cô, đến nay cũng được 9 năm.

Cô nhóc ngày nào bây giờ cũng đã được 19 tuổi!

Mộng Khiết mất cha, tự động theo tâm lý luôn ỷ lại người đàn ông lớn hơn mình 20 tuổi này. Từ nhỏ đã được hắn cưng chiều, việc gì cũng không lo nghĩ, càng không ngờ được, từ sự ngưỡng mộ dành cho người chú lại biến thành tình yêu.

Trái tim nhỏ bé luôn cố gắng che giấu tình cảm nam nữ ấy, có điều Mộng Khiết luôn biết, cả hai sẽ không bao giờ có khả năng.

Cô chỉ muốn chú được hạnh phúc, lấy vợ sinh con.

Tâm hồn thuần khiết như vậy, giống hệt như cái tên của cô. Vậy nên sẽ không bao giờ có chuyện Mộng Khiết bỏ thuốc chú, thậm chí còn vào ngay cái đêm sinh nhật 19 tuổi định mệnh ấy.

"Cháu không có bỏ thuốc... Chú Cố... Chú phải tin con!"

Cơ thể người con gái không mảnh vải che thân, chỉ có duy nhất tấm chăn dày cộm che đi vết hôn xanh tím vô cùng chói mắt. Sắc mặt Cố Thừa Trạch đen lại, lửa giận trong lòng ngày một lớn, cho đến khi nhìn thấy vệt máu đỏ rực giữa tấm ga giường trắng xoá. Khi ấy nó mới thực sự bùng nổ!

Hắn không đánh cô, từ trước đến nay luôn như vậy.

Nhưng từ trong ánh mắt lạnh lẽo kia, cô đã biết, chú không hề tin cô...

Vì sao chứ? Tại sao chú lại không tin cô?

Âm thanh dồn dập từ bên ngoài truyền đến, dường như là tiếng gõ cửa. Cố Thừa Trạch thẳng thừng gạt tay Mộng Khiết ra, nổi nóng đẩy cô gái sang một bên, trực tiếp đứng dậy mặc lại quần áo.

Giọng nói cũng không còn ấm áp, nhanh chóng mở miệng: "Vào đi."

Tên đàn em bên ngoài được cho phép, mới có gan bước vào phòng. Đôi mắt rất biết ý không nhìn lung tung, sợ rằng bản thân sẽ mất mạng, cẩn trọng nói.

"Lão đại, chúng em tìm thấy được thuốc kích dục ở trong phòng của tiểu thư."

Trái tim Mộng Khiết như ngừng đập, run rẩy không nói nên lời.

Từ nhỏ đến lớn cô luôn được Cố Thừa Trạch bảo vệ rất tốt, là tiểu thư của ông trùm thế giới ngầm. Tuy hắn chưa bao giờ cho cô đụng vào những thứ dơ bẩn ấy, cô từng nhớ hắn nói cô rất thuần khiết, càng không muốn cô đi vào con đường sai trái này.

Mộng Khiết rất nghe lời, chuyên tâm học hành lẫn ca múa. Lớn lên trong sự yêu thương, làm sao có thể tìm mua thứ thuốc kích dục ấy để chuốc thuốc hắn?

"Chú nhỏ... Có người muốn hại con, họ bỏ thuốc đó vào phòng con..."

Vừa nói chưa dứt câu, Cố Thừa Trạch đã siết chặt tay cô. Cảm giác như muốn cắt cho nó đứt lìa cả ra, Mộng Khiết đau đến chảy nước mắt, khó tin nhìn người chú đã nâng niu nuôi nấng cô suốt 9 năm trời lại ra tay tàn nhẫn với mình như vậy.

Cũng không trách được, ai bảo thuốc kích dục kia lại được tìm thấy trong phòng của cô cơ chứ?

"Chú nhỏ...?"

Giọng nói của cô nghẹn ngào, giữa chừng lại bị hắn thẳng thừng cắt ngang.

"Mộng Khiết, đây là kế hoạch của cháu?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện