Mộng Khiết ngây ngốc ngồi ở ghế sofa, cốc nước trên bàn đã cạn, thời gian cũng đã hơn 12h khuya. Chú vẫn chưa về...

Trong đầu cô vẫn nhớ kĩ vào cái đêm sinh nhật 18 tuổi, hắn ở trên người cô điên cuồng đến nhường nào.

Chỉ là, từ ánh mắt thâm trầm đi cùng với dục vọng của chú, Mộng Khiết nhìn thấy được sự miễn cưỡng. Vừa là thương hại, cũng vừa là khinh bỉ cho đứa con gái không cha không mẹ, không có nhà để về này.

Nghĩ đến một ngày chú bỏ cô ở lại, trái tim Mộng Khiết lại như bị ai đó bóp chặt...

Cô muốn có nhà, không muốn bị lạc lõng không có nơi để về.

Tâm hồn người thiếu nữ mới tròn 18 gần như sụp đổ, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu cô gái nhỏ khóc đến thiếp đi. Có điều cô không ngủ được sâu giấc, nằm ở ghế sofa lúc tỉnh lúc mê, mãi đến 3 giờ sáng, cuối cùng Mộng Khiết cũng nghe thấy tiếng xe quen thuộc đỗ dưới nhà.

Mộng Khiết giật mình tỉnh giấc, mệt mỏi lê cơ thể yếu ớt đứng dậy. Muốn chào đón chú trở về, như cái cách mà mấy năm gần đây cô vẫn hay làm, dù sớm hay muộn, cô vẫn sẽ chờ.

Trước đây Cố Thừa Trạch rất biết ý, trễ nhất là 10 giờ khuya đã về đến nhà.

Đây là lần đầu tiên, trừ những lần đi công tác, hắn lại đi lâu như vậy, lúc về thậm chí còn rất khuya.

Hôm nay Cố Thừa Trạch về dinh thự, ngoài mặt lạnh nhạt nhìn cô gái đang đừng chờ cửa cho hắn. Nghe được từ đàn em, mấy ngày hắn đi cô không ăn uống được gì nhiều, bảo sao cơ thể lại gầy thêm một vòng, gương mặt kém sắc lo lắng nhìn người chú lớn hơn mình 20 tuổi này.

Bước chân hắn nặng nề đi tới, ngồi lên chiếc ghế sofa đắt tiền. Đốt nhẹ điếu xì gà thượng hạng, châm nhẹ lên miệng, mệt mỏi rít mạnh vài hơi, sau đó mới lên tiếng:

"Chưa ngủ?"

Mộng Khiết siết chặt tay, lắc lắc đầu.

"Khuya rồi sao lại chưa ngủ, mệt ở đâu à?"

Mộng Khiết lại lắc đầu, thật sự cũng không phải lí do này.

Hắn ta nào hiểu được, thấy cô lắc đầu 2 lần liên tiếp. Liền nhíu mày không vui, suy nghĩ chưa xong lại đem câu hỏi đã cất giấu trong lòng nói ra, không để cho bản thân chút mặt mũi nào...

"Chờ tôi về?"

Lần này, Mộng Khiết khẽ gật đầu.

Động tác rít điếu xì gà của Cố Thừa Trạch bỗng dừng lại, hắn im lặng nhìn cô. Đôi mắt sắc lạnh đánh giá đôi mắt to tròn trong veo không chút tạp niệm.

Nuôi cô suốt 9 năm.

Hắn cũng biết mọi cảm xúc đều viết lên trên mặt cô nhóc này, tuy hiện tại sau vụ việc kia Mộng Khiết đã ít nói hơn. Nhưng nhìn vào ánh mắt kia, hắn ta biết cô không hề nói dối.

Mộng Khiết quả như tên, thuần khiết như một đoá hoa ly. Chỉ là ở trong thế giới này, càng thuần khiết trong trắng, sẽ càng bị kẻ khác nhuốm bẩn cả tâm hồn.

Kẻ khốn nạn đó có lẽ không phải ai khác, mà là chính hắn.

Cố Thừa Trạch đã hứa với cha cô, sẽ để cô lớn lên vô lo vô nghĩ. Trải qua cái chuyện bỏ thuốc kia, hắn biết rõ từ nhỏ đến lớn, Mộng Khiết luôn xem hắn là chỗ dựa duy nhất, sẽ không bao giờ làm ra cái chuyện trái với luân thường đạo lý như thế.

Dù mọi chuyện có ra sao, cô có làm thật hay không. Sự thật hiện rõ nhất, đó là chính hắn đã cướp đi sự trong trắng của đoá hoa ly mới tròn 19 tuổi.

Cả hai tuy không có quan hệ huyết thống, Cố Thừa Trạch dịu dàng với cô, bé con này cũng có cảm giác nam nữ với hắn...

Nhưng không có nghĩa... Hắn có thể danh chính ngôn thuận rước cô về.

"Tiểu Khiết, hôm nay chú về đây là có chuyện muốn nói với cháu."

Mộng Khiết biết hắn đang nói đến chuyện gì, ánh mắt trong suốt lộ ra chút chờ mong.

Có điều, nó vừa xuất hiện chưa được bao lâu, đã ngay lập tức bị lời nói tiếp theo của hắn phá vỡ.

"Sắp tới chú sẽ lấy cô Y Sương làm vợ, vừa hay có thể loại bỏ đi cái tin đồn kia. Tiểu Khiết, cháu thấy thế nào?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện