"Sắp tới chú sẽ lấy cô Y Sương làm vợ, vừa hay có thể loại bỏ đi cái tin đồn kia. Tiểu Khiết, cháu thấy thế nào?"
Hắn muốn kết hôn, để loại bỏ cái tin đồn thất thiệt này.
Nghĩ rằng nếu để quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô. Mộng Khiết còn nhỏ, sau này cô lớn lên, lấy chồng có con, Cố Thừa Trạch nhất định sẽ tìm cho cô một bến đỗ tốt, có thể cùng cô đi hết rồi quãng đường còn lại.
Để rồi sau này dù có xuống dưới đó, hắn vẫn cứu vãn được ít nhiều lời hứa giữa hắn và cha cô.
Mộng Khiết nghe xong lời đề nghị của hắn, đôi mắt tràn đầy hi vọng bỗng dưng rơi xuống đáy vực.
Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói, chú muốn lấy cô Y Sương làm vợ.
Tiểu Khiết, cháu thấy thế nào...
Trái tim Mộng Khiết run rẩy, đến cả tay chân cũng không trụ được muốn ngã quỵ.
Cô giữ sức, từ từ ngồi xuống chiếc sofa đối diện với hắn. Hô hấp tưởng chừng như bị ai đó bóp nghẹn, mỗi lần hít thở lại cảm thấy đau, đến cả khoé mắt cũng ửng đỏ, Mộng Khiết cố gắng ngăn chặn giọt nước trào khỏi khoé mi.
"Chú muốn lấy cô Y Sương làm vợ?"
Cô hỏi lại một lần nữa, cũng xem như xác nhận.
Đúng như dự đoán, sự thật luôn luôn tàn nhẫn. Trước tầm mắt mờ ảo của cô, Cố Thừa Trạch thẳng thắn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Khoé môi Mộng Khiết khẽ nhếch lên nụ cười chua xót, làm sao cô không biết được người mà hắn đang nhắc đến là ai. Lưu Y Sương là tiểu thư duy nhất của Lưu Gia, và cũng là người đã đi theo chú làm việc suốt 5 năm ròng rã, khi tiếp xúc cô liền biết cô ấy cũng có tình cảm với chú.
Trai tài gái sắc, cả hai đến với nhau là hoàn toàn xứng đáng.
Ngược lại so với cô, Y Sương có tất cả, Mộng Khiết suy cho cùng cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu. Cố Thừa Trạch muốn cưới ai, cũng không phải là cô có quyền lên tiếng quyết định của cô...
Mộng Khiết chết lặng suốt mấy phút đồng hồ, cuối cùng cũng ngước lên nhìn người đối diện.
Ánh mắt cô đã thay đổi, chẳng còn là rung động hay ngọt ngào. Mà là một khoảng xa cách, tĩnh lặng như chiếc hồ mùa đông, khiến cho chính hắn cũng giật mình, bất động nhìn cô.
"Chú... Lấy cô Y Sương, quả đúng là rất hợp."
Lời nói tiếp theo, lại khiến con quỷ đang ngủ say trong người hắn thức tỉnh, cảm giác khó chịu thổi bùng lên như lửa.
Hắn... Đã nghĩ rằng cô sẽ lên tiếng ngăn cản cuộc hôn nhân này!
Chẳng phải từ nhỏ đến lớn, mỗi năm cô đều ước hắn sẽ lấy cô sao? Vậy tại sao, hiện tại cô lại thay đổi?!
Cố Thừa Trạch siết chặt bàn tay, ngoài mặt không có để lộ cảm xúc nào dư thừa, toàn bộ sự tức giận giống như tan biến không còn sót lại.
Hắn đứng dậy, đi về phía cô.
Chiều cao chênh lệch khiến cả hai gần như đối lập, hắn nhìn thấy đỉnh đầu cô, nhưng lại không thấy được biểu cảm chua xót của cô gái nhỏ.
Từ phía trên cao, Mộng Khiết nghe được câu hỏi: "Tiểu Khiết nghĩ chú bao nhiêu tuổi kết hôn là phù hợp?"
Cô chần chừ một lát, lại không để ý thấy nước mắt đang chực trào như muốn rơi xuống. Một lúc sau mới có thể bình tĩnh trả lời...
"Khi cháu đủ 20 tuổi, có thể làm phù dâu cho chú."
Năm đó, có lẽ hắn cũng đã 40.
Cố Thừa Trạch âm thầm ghi nhớ câu trả lời của cô, khẽ gật đầu.
"Sắp tới chú cùng cô ấy đăng ký giấy kết hôn, đợi khi cháu đủ 20 tuổi làm phù dâu cũng không muộn."
Một lời đã nói ra, chẳng thể thu lại.
Chính hắn không thể ngờ được, lời nói này lại như chiếc còi báo động, cảnh báo về việc cô sẽ rời xa hắn.
"Chuyện chúng ta bị bỏ thuốc, chú sẽ cho người điều tra. Tiểu Khiết, chú tin cháu sẽ không bao giờ làm ra việc làm trái với luân thường đạo lý này..."
Cố Thừa Trạch còn chưa nói xong, đã bị một lời của Mộng Khiết cắt ngang.
"Chú không cần điều tra đâu. Cháu thừa nhận, việc bỏ thuốc chú..."
"Là do cháu làm."
Hắn muốn kết hôn, để loại bỏ cái tin đồn thất thiệt này.
Nghĩ rằng nếu để quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô. Mộng Khiết còn nhỏ, sau này cô lớn lên, lấy chồng có con, Cố Thừa Trạch nhất định sẽ tìm cho cô một bến đỗ tốt, có thể cùng cô đi hết rồi quãng đường còn lại.
Để rồi sau này dù có xuống dưới đó, hắn vẫn cứu vãn được ít nhiều lời hứa giữa hắn và cha cô.
Mộng Khiết nghe xong lời đề nghị của hắn, đôi mắt tràn đầy hi vọng bỗng dưng rơi xuống đáy vực.
Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói, chú muốn lấy cô Y Sương làm vợ.
Tiểu Khiết, cháu thấy thế nào...
Trái tim Mộng Khiết run rẩy, đến cả tay chân cũng không trụ được muốn ngã quỵ.
Cô giữ sức, từ từ ngồi xuống chiếc sofa đối diện với hắn. Hô hấp tưởng chừng như bị ai đó bóp nghẹn, mỗi lần hít thở lại cảm thấy đau, đến cả khoé mắt cũng ửng đỏ, Mộng Khiết cố gắng ngăn chặn giọt nước trào khỏi khoé mi.
"Chú muốn lấy cô Y Sương làm vợ?"
Cô hỏi lại một lần nữa, cũng xem như xác nhận.
Đúng như dự đoán, sự thật luôn luôn tàn nhẫn. Trước tầm mắt mờ ảo của cô, Cố Thừa Trạch thẳng thắn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Khoé môi Mộng Khiết khẽ nhếch lên nụ cười chua xót, làm sao cô không biết được người mà hắn đang nhắc đến là ai. Lưu Y Sương là tiểu thư duy nhất của Lưu Gia, và cũng là người đã đi theo chú làm việc suốt 5 năm ròng rã, khi tiếp xúc cô liền biết cô ấy cũng có tình cảm với chú.
Trai tài gái sắc, cả hai đến với nhau là hoàn toàn xứng đáng.
Ngược lại so với cô, Y Sương có tất cả, Mộng Khiết suy cho cùng cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu. Cố Thừa Trạch muốn cưới ai, cũng không phải là cô có quyền lên tiếng quyết định của cô...
Mộng Khiết chết lặng suốt mấy phút đồng hồ, cuối cùng cũng ngước lên nhìn người đối diện.
Ánh mắt cô đã thay đổi, chẳng còn là rung động hay ngọt ngào. Mà là một khoảng xa cách, tĩnh lặng như chiếc hồ mùa đông, khiến cho chính hắn cũng giật mình, bất động nhìn cô.
"Chú... Lấy cô Y Sương, quả đúng là rất hợp."
Lời nói tiếp theo, lại khiến con quỷ đang ngủ say trong người hắn thức tỉnh, cảm giác khó chịu thổi bùng lên như lửa.
Hắn... Đã nghĩ rằng cô sẽ lên tiếng ngăn cản cuộc hôn nhân này!
Chẳng phải từ nhỏ đến lớn, mỗi năm cô đều ước hắn sẽ lấy cô sao? Vậy tại sao, hiện tại cô lại thay đổi?!
Cố Thừa Trạch siết chặt bàn tay, ngoài mặt không có để lộ cảm xúc nào dư thừa, toàn bộ sự tức giận giống như tan biến không còn sót lại.
Hắn đứng dậy, đi về phía cô.
Chiều cao chênh lệch khiến cả hai gần như đối lập, hắn nhìn thấy đỉnh đầu cô, nhưng lại không thấy được biểu cảm chua xót của cô gái nhỏ.
Từ phía trên cao, Mộng Khiết nghe được câu hỏi: "Tiểu Khiết nghĩ chú bao nhiêu tuổi kết hôn là phù hợp?"
Cô chần chừ một lát, lại không để ý thấy nước mắt đang chực trào như muốn rơi xuống. Một lúc sau mới có thể bình tĩnh trả lời...
"Khi cháu đủ 20 tuổi, có thể làm phù dâu cho chú."
Năm đó, có lẽ hắn cũng đã 40.
Cố Thừa Trạch âm thầm ghi nhớ câu trả lời của cô, khẽ gật đầu.
"Sắp tới chú cùng cô ấy đăng ký giấy kết hôn, đợi khi cháu đủ 20 tuổi làm phù dâu cũng không muộn."
Một lời đã nói ra, chẳng thể thu lại.
Chính hắn không thể ngờ được, lời nói này lại như chiếc còi báo động, cảnh báo về việc cô sẽ rời xa hắn.
"Chuyện chúng ta bị bỏ thuốc, chú sẽ cho người điều tra. Tiểu Khiết, chú tin cháu sẽ không bao giờ làm ra việc làm trái với luân thường đạo lý này..."
Cố Thừa Trạch còn chưa nói xong, đã bị một lời của Mộng Khiết cắt ngang.
"Chú không cần điều tra đâu. Cháu thừa nhận, việc bỏ thuốc chú..."
"Là do cháu làm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương