Cố Thừa Trạch còn chưa nói xong, đã bị một lời của Mộng Khiết cắt ngang.

"Chú không cần điều tra đâu. Cháu thừa nhận, việc bỏ thuốc chú..."

"Là do cháu làm."

Lời vừa nói xong, giọt nước mắt mặn chát đã rơi xuống hoàn toàn.

Mộng Khiết cảm nhận được, Cố Thừa Trạch sau khi nghe xong câu nói này đã tức giận đến nhường nào. Hắn đập bàn kính, mảnh vỡ văng tứ tung, bắn thẳng vào đôi chân trần của cô.

Chỉ là hiện tại, Mộng Khiết lại không cảm thấy đau.

Dòng máu đỏ rực men theo da thịt trắng nõn chảy xuống gót chân, hệt như vệt máu trinh tiết của đêm đó, lúc Cố Thừa Trạch mạnh mẽ dùng vật đó đâm thẳng vào người cô.

Con ngươi sắc lạnh của hắn khẽ co rút, nhìn cô gái trẻ tuổi thừa nhận việc sai trái do mình làm.

"Cháu thừa nhận, việc bỏ thuốc chú... Là do cháu làm."

Ha... Cô nói cũng thật nhẹ nhàng đi? Bàn tay thô to tràn ngập vết sẹo loang lổ không kiên nhẫn, siết chặt.

Gã đàn ông như hoá điên, trực tiếp đi tới trước mặt cô. Đẩy mạnh Mộng Khiết vào tường, đầu cô bị va đập mà trở nên choáng váng, chân tay không có sức lực bước đi, chỉ có thể đau đớn nghe từng lời hắn nói.

"Thu lại lời nói vừa rồi! Nói, việc đó không phải là do cháu làm!"

Âm thanh bình tĩnh theo thời gian mà biến đổi thành giông bão, ở cuối câu. Hắn còn tức giận hét thẳng vào mặt cô, làm cho Mộng Khiết nhớ trước đây, chú nhỏ không như vậy...

Người chú mà cô biết, là người dẫn cô đi dưới tán cây mùa hạ.

Lúc cô vấp ngã, chú cũng là người đỡ cô đứng lên, thổi nhẹ vào vết thương rồi xoa đầu an ủi.

Chứ không phải, một người đàn ông nguy hiểm và tàn bạo thế này.

Nước mắt Mộng Khiết không nhịn được, mỗi giây mỗi phút càng tuôn ra nhiều hơn. Rõ ràng vết thương là ở chân, cả cơ thể bị hắn làm cho rỉ máu, nhưng chẳng hiểu sao...

Thứ đau đớn nhất, lại là trái tim của cô.

Mặc kệ việc bỏ thuốc có phải là do Mộng Khiết làm hay không, sự thật duy nhất là Cố Thừa Trạch đã muốn lấy người con gái khác.

Là người phụ nữ hắn yêu...

Và người đó, còn chẳng phải cô!

Thay vì để chú lấy lí do tìm kiếm chân tướng rồi ép buộc bản thân lấy người khác, chẳng thà cô tự hất nước dơ vào người mình. Để chú nhỏ tin rồi ghét bỏ, trực tiếp từ bỏ mối quan hệ với cô, thì khi đó may ra trái tim Mộng Khiết cũng giảm đi phần nào sự đau đớn.

Lúc đầu Mộng Khiết đã nghĩ như vậy, có điều khi mọi chuyện đã xảy ra rồi. Cô mới phát hiện, loại cảm giác này hoá ra cũng không dễ chịu gì...

Không khí áp lực đến cực điểm, Mộng Khiết kìm nén giọng nói run rẩy của mình. Cười mỉa mai nói thêm: "Làm sao? Việc bỏ thuốc chú là do tôi làm, chú bất ngờ lắm sao?!"

Lúc nhỏ ước mơ của cô là được làm chủ quán cà phê.

Nhưng khi lớn lên, ước mơ của cô lại là được thấy hắn được hạnh phúc.

"Chú nhỏ, chú cũng là người lớn. Là anh em của ba tôi đấy, tôi cũng đã trưởng thành, chú nghĩ tôi nói giỡn sao?"

"Cháu...!" Cố Thừa Trạch nhíu mày, lực siết trên cổ tay càng lúc càng mạnh.

"Quan hệ nam nữ thôi mà, sau chú. Tôi còn ngủ với biết bao nhiêu thằng đàn ông nữa kìa!"

Vừa dứt câu, Mộng Khiết đã cười lên điên dại, không khác gì nói rằng tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô.

Cố Thừa Trạch từ trước tới nay đối với cô đều rất dịu dàng, khiến Mộng Khiết nảy sinh tình cảm nam nữ. Thế nhưng hiện tại, hắn lại cảm thấy mình bị phản bội, lời nói của cô trong vô thức làm cho lồng ngực hắn đau nhói.

Hắn không hề hay biết, cho rằng đây là sự tức giận vô căn cứ.

Tiếng cười của Mộng Khiết xuyên vào tai hắn, rất chói tai.

Cố Thừa Trạch mất hết lý trí, không nói không rằng, trực tiếp tát mạnh lên gò má tái nhợt tràn đầy nước mắt của Mộng Khiết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện