Quả nhiên, cô gái nhỏ đã không còn cười nữa.
Dưới mái tóc rối bời, gương mặt Mộng Khiết nghiêng sang một bên. Tầm nhìn bị khuất, Cố Thừa Trạch không thể thấy được, giọt nước mắt chua xót đã rơi xuống vì hắn.
Sức lực của Cố Thừa Trạch rất mạnh, khoé môi Mộng Khiết trào ra chút máu nhàn nhạt.
Hương vị tanh nồng tràn ngập khoang miệng, chỉ cần cử động thôi cũng cảm thấy đau.
Chưa kịp nhìn hắn lần cuối, trên cánh tay đã cảm nhận được Cố Thừa Trạch khẽ buông cô ra. Cổ tay hằn lên vết tích bị cưỡng ép, đôi mắt đỏ ửng vì khóc dần mở lớn, cuối cùng lại nghe thấy hắn nói với mình.
Từng lời, từng lời đều như con dao sắt nhọn đâm thẳng vào trái tim yếu mềm.
"Ngày mai cháu thu dọn đồ đạc, mau cút khỏi nhà của tôi!"
"Cố Gia không chứa nổi loại người như cháu. Diệp Mộng Khiết, tôi hỏi cháu, cháu làm vậy không cảm thấy có lỗi với cha mẹ của mình sao?!"
Có lỗi? Nhưng việc dơ bẩn ấy đâu phải do cô làm?
"Chú đang thương hại tôi?"
"Không, tôi đang kinh tởm việc làm này của cháu." Cố Thừa Trạch buông tay, ngay lập tức cơ thể yếu ớt kia mất lực khuỵ xuống nền đất lạnh.
Trong giọng nói ấy, còn chứa đựng sự sự khinh miệt trầm trọng.
Đầu gối Mộng Khiết bị va chạm, sưng tấy lên không ngừng.
Mộng Khiết đau lắm, vì lời nói của hắn mà nơi ấy như bị rỉ máu hơn gấp trăm ngàn lần.
"Chú hận đi, hận tôi càng nhiều vào!"
Cố Thừa Trạch thực sự bị cô chọc tức, cuối cùng không kiên nhẫn được nữa, thẳng thừng quay lưng bỏ đi.
Nghe được tiếng xe hơi khởi động. Toàn thân Mộng Khiết đau nhói, đôi chân dính đẫm máu, mới dùng hết sức nhìn lên đồng hồ.
Hắn về đây được chưa được nổi 30 phút.
Cuộc gặp gỡ trống vắng này, hắn và cô lại chẳng thể ngờ được. Lại là lần cuối cùng trong cuộc đời cả hai gặp được nhau...
Mộng Khiết mệt mỏi lê cơ thể của mình về phòng, cắn răn lau đi vết thương nhói đau, cuối cùng xong xuôi mới có thể an tâm nhắm mắt.
Hắn hận cô rồi, vậy thì càng tốt.
Vậy thì ít nhất, Mộng Khiết sẽ không cần phải tham dự lễ cưới chết tiệt kia nữa.
...
Mộng Khiết giải toả được phiền muộn, bấn an ngủ được vài tiếng ngắn ngủi. Trời còn tờ mờ sáng, hơi lạnh khiến lòng người lạnh buốt, cô đã mơ màng tỉnh giấc, nhanh chóng thu dọn vài món đồ cần thiết rồi chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Dinh thự hào hoa này, là nhà suốt 10 năm qua của cô.
Từng kí ức hiện rõ trong đầu, Mộng Khiết có chút xót xa. Đôi mắt đen láy đảo quanh căn phòng quen thuộc, nhớ từng vị trí, sau đó liền không do dự khoác chiếc balo bước từng bước ra khỏi Cố Gia.
Nơi đây, từ nay về sau chẳng còn là nhà của cô nữa!
Mộng Khiết nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, người làm không có ai biết sự hiện diện của cô, lặng lẽ rời đi như vậy cũng tốt.
Cô đếm đi đếm lại, trong tay cũng chỉ có vỏn vẹn vài ngàn tệ.
Số tiền này là lúc cô lén hắn đi ra ngoài làm việc, balo cũng đựng vài bộ quần áo. Mộng Khiết đi bộ một khoảng xa, bắt chuyến xe buýt mới nhất, đi đến một thành phố khác dự định cư trú một thời gian.
Cố Thừa Trạch đến trưa mới hay tin cô bỏ nhà ra đi, không mang theo một đồng bạc nào, hoàn toàn quên mất lời nói của mình vào đêm hôm qua.
Nghĩ rằng đây chỉ là hành động trẻ con, Mộng Khiết ở trong vòng tay hắn bao nhiêu năm, chưa từng phải chịu cực khổ, lúc chán rồi sẽ tự động quay trở về.
3 tháng nữa sẽ đến ngày lễ cưới diễn ra, đến lúc đó cô cũng sẽ xuất hiện thôi.
Thế nhưng... Chẳng hiểu vì sao, dù rằng bản thân hắn đã tự chấn an như vậy, trong lòng lại cực kỳ khó chịu.
Dưới mái tóc rối bời, gương mặt Mộng Khiết nghiêng sang một bên. Tầm nhìn bị khuất, Cố Thừa Trạch không thể thấy được, giọt nước mắt chua xót đã rơi xuống vì hắn.
Sức lực của Cố Thừa Trạch rất mạnh, khoé môi Mộng Khiết trào ra chút máu nhàn nhạt.
Hương vị tanh nồng tràn ngập khoang miệng, chỉ cần cử động thôi cũng cảm thấy đau.
Chưa kịp nhìn hắn lần cuối, trên cánh tay đã cảm nhận được Cố Thừa Trạch khẽ buông cô ra. Cổ tay hằn lên vết tích bị cưỡng ép, đôi mắt đỏ ửng vì khóc dần mở lớn, cuối cùng lại nghe thấy hắn nói với mình.
Từng lời, từng lời đều như con dao sắt nhọn đâm thẳng vào trái tim yếu mềm.
"Ngày mai cháu thu dọn đồ đạc, mau cút khỏi nhà của tôi!"
"Cố Gia không chứa nổi loại người như cháu. Diệp Mộng Khiết, tôi hỏi cháu, cháu làm vậy không cảm thấy có lỗi với cha mẹ của mình sao?!"
Có lỗi? Nhưng việc dơ bẩn ấy đâu phải do cô làm?
"Chú đang thương hại tôi?"
"Không, tôi đang kinh tởm việc làm này của cháu." Cố Thừa Trạch buông tay, ngay lập tức cơ thể yếu ớt kia mất lực khuỵ xuống nền đất lạnh.
Trong giọng nói ấy, còn chứa đựng sự sự khinh miệt trầm trọng.
Đầu gối Mộng Khiết bị va chạm, sưng tấy lên không ngừng.
Mộng Khiết đau lắm, vì lời nói của hắn mà nơi ấy như bị rỉ máu hơn gấp trăm ngàn lần.
"Chú hận đi, hận tôi càng nhiều vào!"
Cố Thừa Trạch thực sự bị cô chọc tức, cuối cùng không kiên nhẫn được nữa, thẳng thừng quay lưng bỏ đi.
Nghe được tiếng xe hơi khởi động. Toàn thân Mộng Khiết đau nhói, đôi chân dính đẫm máu, mới dùng hết sức nhìn lên đồng hồ.
Hắn về đây được chưa được nổi 30 phút.
Cuộc gặp gỡ trống vắng này, hắn và cô lại chẳng thể ngờ được. Lại là lần cuối cùng trong cuộc đời cả hai gặp được nhau...
Mộng Khiết mệt mỏi lê cơ thể của mình về phòng, cắn răn lau đi vết thương nhói đau, cuối cùng xong xuôi mới có thể an tâm nhắm mắt.
Hắn hận cô rồi, vậy thì càng tốt.
Vậy thì ít nhất, Mộng Khiết sẽ không cần phải tham dự lễ cưới chết tiệt kia nữa.
...
Mộng Khiết giải toả được phiền muộn, bấn an ngủ được vài tiếng ngắn ngủi. Trời còn tờ mờ sáng, hơi lạnh khiến lòng người lạnh buốt, cô đã mơ màng tỉnh giấc, nhanh chóng thu dọn vài món đồ cần thiết rồi chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Dinh thự hào hoa này, là nhà suốt 10 năm qua của cô.
Từng kí ức hiện rõ trong đầu, Mộng Khiết có chút xót xa. Đôi mắt đen láy đảo quanh căn phòng quen thuộc, nhớ từng vị trí, sau đó liền không do dự khoác chiếc balo bước từng bước ra khỏi Cố Gia.
Nơi đây, từ nay về sau chẳng còn là nhà của cô nữa!
Mộng Khiết nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, người làm không có ai biết sự hiện diện của cô, lặng lẽ rời đi như vậy cũng tốt.
Cô đếm đi đếm lại, trong tay cũng chỉ có vỏn vẹn vài ngàn tệ.
Số tiền này là lúc cô lén hắn đi ra ngoài làm việc, balo cũng đựng vài bộ quần áo. Mộng Khiết đi bộ một khoảng xa, bắt chuyến xe buýt mới nhất, đi đến một thành phố khác dự định cư trú một thời gian.
Cố Thừa Trạch đến trưa mới hay tin cô bỏ nhà ra đi, không mang theo một đồng bạc nào, hoàn toàn quên mất lời nói của mình vào đêm hôm qua.
Nghĩ rằng đây chỉ là hành động trẻ con, Mộng Khiết ở trong vòng tay hắn bao nhiêu năm, chưa từng phải chịu cực khổ, lúc chán rồi sẽ tự động quay trở về.
3 tháng nữa sẽ đến ngày lễ cưới diễn ra, đến lúc đó cô cũng sẽ xuất hiện thôi.
Thế nhưng... Chẳng hiểu vì sao, dù rằng bản thân hắn đã tự chấn an như vậy, trong lòng lại cực kỳ khó chịu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương