Chương 89: Nghe tim thai
Cô là cọng rơm cứu mạng của hắn.
Dù nói quan hệ giữa hai người chỉ là giao dịch, ít nhất trong thời gian này, Cố Thừa Thạch vẫn được làm cha một cách chọn vẹn nhất.
Hắn điền vào giấy thông tin cho cô, tận mắt nhìn cô gái nhỏ được các y tá đo chiều cao, cân nặng, nằm trên giường để bác sĩ xoa nắn chiếc bụng nhô cao để làm kiểm tra.-
Cảm giác lâng lâng khi biết sinh linh bé bỏng sắp chào đời, Cố Thừa Thạch có chút hồi hộp, đỡ cô nằm trên giường bệnh xong xuôi cũng đứng một bên nghe lời dặn của bác sĩ./
Trên màn hình siêu âm, hình ảnh cục cưng đang cuộn tròn trong bụng mẹ, hai chân uốn cong ở đầu gối....|
Tuy ở tháng thứ 5 chưa nhìn rõ được nét mặt của thai nhi, nhưng Cố Thừa Thạch vừa nhìn qua đã biết cục cưng là giọt máu của hắn*
Tiểu bảo bảo ngủ ngoan chờ ngày được sinh ra đời, trong lòng gã đàn ông cao hứng, ngay ở cô đang nằm nhìn màn hình siêu âm cũng vô thức rùng mình. Nữ bác sĩ thấy hắn đứng ở cách đó không xa, chỉ là không dám tiến lại gần, cô gái thì nhíu mày nhìn hắn, xem chừng là một cặp vợ chồng đang cãi nhau đây mà.|
Nghĩ vậy, bác sĩ cũng bật cười, cố tình nói lớn để hắn đứng đằng xa cũng có thể nghe được.*
“cô gái, mang thai không nên giữ tâm trạng không tốt. Ví dụ như bây giờ cô cứ luôn nhăn mày gắt gỏng, nói không chừng sau này mặt của bé con sẽ luôn nhăn như khỉ, trông rất khó coi.”
Mộng Khiết sững người, ngay cả lông mày đang nhăn cũng giãn ra ngay tức khắc, quên cả khép miệng trở về.
“Thật.. Thật sao bác sĩ?”
Gã đàn ông dựa đầu vào tường, tóc đen rũ xuống che đi phần nào gương mặt hoàn mĩ, cảm thấy trên khuôn mặt nhỏ kia thật sự rất kì diệu, một ngày có thể thay đổi biết bao biểu cảm thú vị. Lúc vui sẽ cười mỉm, dịu dàng tựa như chú thỏ con, khi buồn hay tức giận đều sẽ đem hắn ra làm gối ôm trút giận.
Đặc biệt, lúc ở trên giường kiều diễm thể nào, hắn là người hiểu rõ nhất.
Tiểu hoa đán lúc cao trào không ngừng rùng mình, nở rộ tựa như đoá hồng trắng xinh ðẹp, yêu ớt bám víu lấy hắn. Vòng eo tự nhiên nâng lên, cánh hoa bị chà đạp cho dính ướt dịch dâm, hướng về phía hắn gọi lên hai từ: “Chú út.."
Cố Thừa Thạch dựa đầu suy nghĩ, chợt cảm thấy biểu cảm hoảng sợ vì lo cho cục thịt nhỏ trong bụng của Mộng Khiết rất đáng yêu.
Cô gái không biết hắn nghĩ gì, chỉ một mực quan tâm đến bé con. Đôi mắt tràn ngập sự lo lắng, ngước nhìn hình ảnh siêu âm, sau đó ngập ngừng hỏi.
“Bác sĩ, bé con sinh ra sẽ vì tôi mà nhăn mặt khó chịu sao?”
Bác sĩ nữ gật đầu.
“Tâm trạng của mẹ bầu rất quan trọng tới sự phát triển của thai nhi.”
Cây bút trong tay bác sĩ nhẹ gõ xuống bàn, quay lại còn phẩy tay gọi Cố Thừa Thạch lại gần, đặt tay hắn lên phần bụng nhô cao, cho hắn cảm nhận được sự hiện diện của bé con.
“Tong thời gian mang thai, người cha hãy ở bên vợ và con nhiều hơn. Đừng khiến bà xã giận quá, nếu làm được bé con nhà hai vị chắc chắn sẽ rất ngoan ngoãn!”
Nữ bác sĩ cũng đã làm mẹ, hiểu rõ nhất đứa trẻ sinh ra sẽ luôn hi vọng có cha ở bên. Hơn nữa qua ánh mắt của hắn, bác sĩ như bà nhìn ra hắn rất yêu thương, trân trọng đứa trẻ này...
Siêu âm tổng quát xong xuôi, bác sĩ điều khiển vài máy móc, ngay lập tức từ trong màn hình phát ra âm thanh “thình thịch” quen thuộc. Cả hai người bất động tại chỗ, bất ngờ ngước nhìn đên màn hình nhỏ, bé con vẫn như cục bột ngủ say.
Cố Thừa Thạch không biến sắc, trong ánh mắt thâm thuý dường như loé lên một tia sáng nhỏ.
Bác sĩ thuần thục in ra hình ảnh siêu âm, cười cười hỏi trêu: “Thế nào? Tiếng này là tim thai đấy.”
Nữ y tá kí giấy xong xuôi, đưa cho Cố Thừa Thạch đang đứng yên bất động. Không gian yên tĩnh vô cùng, âm thanh “thình thịch” từ màn hình phát ra đi sâu vào tìm hắn, Cố Thừa Thạch vui mừng nắm lấy tay cô.
Giống như một người chồng bình thường, một người cha tốt xoa xoa bụng bầu của Mộng Khiết.
“Tiểu Khiết, em thấy không? Cục cưng rất muốn ðược tôi ở bên.”
Hắn nhấn mạnh từng chữ, thẳng thắn mặc định sự thật ngay trước mắt!
Bởi vì khi Cố Thừa Thạch tiếp xúc da thịt với cô, từ màn hình cục bông cũng khẽ di chuyển. Hắn không biết mọi khi bé con có hay như vậy không, nhưng ít nhất, hiện tại con rất cho hắn mặt mũi trước mặt mẹ nó
Gã đàn ông nhận lấy kết quả siêu âm, rất may mọi chỉ số đều ở mức bình thường hoặc tốt, tuy nhiên thời gian mang thai người mẹ nên hạn chế ăn ngọt. Hắn nghe hiểu mọi thứ, thời gian sau đó luôn tuân thủ lời dặn của bác sĩ.
Cô Thừa Thạch chỉnh trang lại váy cho cô, lúc quay trở về có đi ngang một căn phòng, lớp kính xuyên thấu có thể nhìn thấy bên trong. Chiếc máy thoạt nhìn trông rất tiên tiến, nghe y tá nói mới biết, đây là máy thử cảm giác khi chuẩn bị sinh nở.
Hắn suy nghĩ thế nào, quyết định thử cảm giác này “làm mẹ” này một chút.
Mộng Khiết đứng bên ngoài, nhìn gã ðàn ông cao lớn trưởng thành đang nằm trên máy thử. Cô biết sinh con chưa bao giờ nhẹ nhàng, thậm chí còn đau chết đi sống lại, trải qua cửa sinh tử bé con mới chào đời, không tin hắn có thể chịu đựng được.
Quả nhiên, đúng như cô đã nghĩ, sau một màn quần quại sống dở chết dở. Gã đàn ông thử xong run run bước ra ngoài, ngồi trên xe một mực ôm lấy cô, động tác thô lỗ giảm bớt đi, xoa xoa trên bụng lớn không ngừng thủ thỉ...
“Tiểu Khiết, chúng ta sinh một đứa thôi.”
“Tôi không cho em sinh nữa..."