“Tiểu Khiết, chúng ta sinh một đứa thôi.”
“Tôi không cho em sinh nữa..."
Gần đến ngày dự sinh, Mộng Khiết ngày đêm bị hắn nhìn chằm chằm đến phát mệt, dường như chỉ sợ
một phút lơ là liền bỏ lỡ cảm giác vui sướng khi được đàm cha.
Cô gái nhỏ nhìn mình trong gương, trên khuôn mặt trắng mịn nhưng bây giờ lại lốm lốm vết thâm
mụn, thực sự trông rất xấu xí. Là con gái mới lớn, vừa hay lên chức mẹ chưa được bao đâu, cô biết bản
thân trở nên xấu xí, cho nên mọi ngày không dám đi ra ngoài nhiều.
Cố Thừa Thạch đọc sơ qua tâm lý phụ nữ khi mang thai, còn nghe đàn em nói lúc vợ bọn họ mang thai
rất nhạy cảm, suy nghĩ lo âu hơn bình thường. Hắn nhận ra bé nhà mình trở nên tự ti, nhân lúc cô
không biết gì, lừa dối cục bông cho cô xem những tâm ảnh hắn lén chụp cô từ nhỏ đến lớn.
Từ lúc mới chào đời, video tập đi từng bước chập chững đều ðược hắn lưu trữ đến tận hôm nay, con số
không dừng đến 20 ngàn bức. Mộng Khiết vô cùng khó hiểu, kiếp trước cô nhớ hắn là người rất lạnh
lùng, không thích trẻ con, thậm chí còn nói ghét cô rất rất nhiều!
Vậy tại sao bây giờ... Hắn lại có nhiều ảnh của cô như vậy?
Cha mẹ bận việc nên thường gửi cô qua nhà hắn chăm sóc dài ngày, trùng hợp còn là ngày đầu đi học
tiểu học cũng không dám chạy đi. Cái đầu nhỏ chỉ đứng đến bắp chân hắn, lấp lo khóc oà đòi hắn ôm dỗ.
“Bé ngoan, nhìn tấm ảnh này xem?”
Cố Thừa Thạch đưa tấm ảnh cũ kĩ đặt vào tay cô, bên trong hình ảnh là một em bé đỏ hỏn vừa mới chào
đời, khóc nháo trông rất buồn cười. Chưa dừng lại, hắn đã hôn lên phần má không ít vết thâm mụn của
cô, xoa đầu dỗ dành...
“Em xem, lúc mới chào đời em trông như khỉ con đòi mẹ vậy.”
“Ai cũng nói em khóc rất to, sau này nhất định sẽ rất mạnh mẽ. Cục cưng của chú xinh ðẹp như vậy, em
mang thai lại càng xinh đẹp hơn, sao lại buồn vì mấy vết thâm này?”
“... Chú nói dối không chớp mắt.”
Mộng Khiết rụt cổ về sau, sống chung đã lâu, bé con cũng sắp chào đời. Vậy mà cô vẫn không quen
được động tác thân mật của hắn, né tránh nụ hôn lả lướt trên cần cổ trắng nõn, tập trung sự chú ý vào
video lúc cô mới chào đời.
Cha cô vào 19 năm trước, đang nhận đứa trẻ từ tay bác sĩ. Cục nợ nhỏ mới chào đời khóc to, vang cả dãy
hành lang bệnh viện, ngay khi đặt vào tay người khác được ôm dỗ, thế nào lại từ từ nín khóc chỉ còn tiếng
nấc nhẹ.
Cô tò mò nhìn xem gã đàn ông kia là ai, cố gắng nhìn kĩ một chút, cảm thấy bóng lưng của người đó
trông rất quen thuộc.
Giữa chừng, Cố Thừa Thạch bỗng nhếch môi, nở nụ cười chiến thắng. Nâng cằm cô gái hôn lên cánh
môi hồng xinh xinh.
“Sao nào? Em bị vẻ đẹp trai của tôi 19 năm trước hút hồn rồi à?”
Đôi mắt cô gái như cánh quạt mở lớn, phát hiện gã ðàn ông trong video hình như đúng thật là hắn, vội
ném máy chiếu sáng một bên. Lắc đầu giải thích: “Tôi... Tôi không có.”
“Vậy tại sao lại nhìn tôi đắm đuối như vậy?”
Gã đàn ông luồn tay vào cặp đào sữa, việc này đã trở thành thói quen của hắn, giúp cho bé con không bị
căng tức sữa khó chịu ở hiện tại và cả sau khi sinh, bật khóc tìm kiếm sự giúp đỡ.
Thân hình cô gái run lên, không nhận ra hắn đã thuận theo cắn nhẹ lên vành tai đỏ ửng, đậm vị trêu
chọc.
“Em mê tôi rồi phải không, hửm?”
Mộng Khiết lắc đầu không ngừng, cô muỗn đánh chết tên khốn nạn chỉ biết đây mạnh hiếp yếu này.
Ngay khi Mộng Khiết muốn tự mình đứng dậy, đi ðược vài bước muốn về phòng, ở giữa hai chân liền
chảy ra dòng nước màu hồng hồng nhanh chóng rơi xuống thảm đông. Cô hoảng sợ đứng chôn chân
ngay tại chỗ, đôi mắt mở lớn nhìn tà váy bên dưới bị thắm ướt một mảng.-
Không thể nào, ngày hôm nay cách ngày dự sinh tận 3 ngày!./
Mộng Khiết tưởng bản thân lại bị ra nước tiểu như mọi khi, đây là đặc điểm chung của các bà mẹ mang
thai ở những tháng cuối cùng, “thứ nước ấy” sẽ không tình nguyện chảy ra....|
Nhớ đến lần đầu tiên khi trải nghiệm việc ấy, cô đã xấu hổ đến nhường nào. Gã đàn ông kia không
những không trách cô, còn tự tay lau nước rồi thay cho cô bộ váy khác! *
Cô tưởng rằng lần này cũng bị như vậy, cho đến khi nước ối hồng hồng thực sự chảy ra, trái với suy nghĩ
còn chảy ra rất nhiều.
Mộng Khiết lẫn hắn phát giác ra điểm kì ạ, Cố Thừa Thạch nhận ra cô sắp sinh, thậm chí còn hoảng
loạn hơn cả cô, bế bổng cô lên xe chạy đến bệnh viện đã được chuẩn bị sẵn gần đó.*
Đồ em bé lẫn những thứ cần thiết được hắn tìm hiểu chuẩn bị từng thứ một, tã fót lẫn quần áo được má
Lưu và Duật Thần chạy theo sau mang không sót thứ gì.
Cả tổ chức ngày hôm đó biết tin phu nhân sắp sinh, nháo nhào chạy đến bệnh viện bảo vệ tiểu chủ
nhân.
Cô gái nhỏ lần ðầu đàm mẹ không biết gì, chuyển dạ bất ngờ khiến cô lo lắng không thôi, từ đầu đến
cuối ngây ngốc ngay tại chỗ, cúi đầu nhìn bác sĩ đang kiểm tra nơi ấy. Cố Thừa Thạch ở bên cô không
khá hơn là bao, gương mặt hắn tái nhợt, nắm lấy tay cô vội vàng hỏi:
“Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”