“Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
Nữ bác sĩ kiểm tra thân dưới một hồi, sau đó mới ngẩng lên nói với y tá bên cạnh, âm lượng cũng thừa để hắn
nghe thấy.
“Sản phụ có dấu hiệu chuyển dạ, cổ tử cung mở ðược 3cm. Vẫn chưa sinh được, ít nhất phải đợi cho cô
ấy nở 9cm mới chuyển vào phòng sinh!”
Cố Thừa Thạch nghe vậy, lực tay cũng siết chặt hơn, không kiêng dè hỏi: “Bác sĩ, không sinh ngay
được sao?!”
Nữ bác sĩ lắc đầu, lo lường tình trạng cơ thể sản phụ xong xuôi liền đi ra khỏi phòng VIP.
“Sản phụ bình thường đều như vậy, chúng tôi chỉ làm theo chuyên môn. Thai nhỉ đủ điều kiện sinh thường,
anh không cần phải lo lắng quá nhiều.”
Không lo lắng?
Mẹ nó, làm sao hắn có thể không lo lắng?!
Gã đàn ông như phát điên, đồng tử phiếm ðỏ không rõ là vì tức giận hay sắp khóc. Mộng Khiết mặc kệ, cô yếu
ớt nắm lấy tay hắn, trong bụng âm ỉ khó chịu, chuyển dạ bắt ngờ khiến cô không phòng bị kịp.
Mỗi một tiếng trôi qua, cơn co thắt bên dưới lại cuộn trào lên từng đợt, đau đến mức khiến vằng trán trắng
mịn chảy mồ hôi lạnh. Gô gái nhỏ khóc nấc cào loạn trên tay hắn, bắt lấy khung giường lạnh buốt vùng vẫy
trong vô vọng, muốn thoát khỏi cơn đau do co thắt gây nên nhưng lại không thể.
Tóc mai thẫm ướt bởi mồ hôi dính trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô gái, Cố Thừa Thạch nhìn cô vì chuyển
dạ mà đau đớn, hắn biết cô từ nhỏ đã chịu đau rất kém. Huống hồ gì sinh con còn đau hơn gấp vạn lần máu
đổ đầu rơi!
Hắn nhìn cô đau khóc, chính hắn cũng không chịu ðược. Ở bên nắm lấy tay cô, mặc cô cắn hay cào đoạn cũng
không rút ra, trên mặt thắm ướt bởi nước mắt nóng hổi.
Duật Thần và đàn em, thậm chí còn có bác sĩ lẫn y tá trỗ mắt không thể tin được.
Họ biết hôm nay phải tiếp ðón một nhân vật lớn, nghe nói còn là ông trùm mafia, không ngờ còn tận
mắt chứng kiến gã ðàn ông cao lớn ở bên giường bệnh gục xuống khóc oà. Tiếng khóc còn lấn át cả sản
phụ đang trong cơn chuyển dạ, vừa khóc vừa xoa bụng lớn, thủ thỉ nói:
“cục cưng của cha, con ngoan. Đừng làm mẹ đau nữa, mau ra đây nhanh cha dẫn con đi chơi!”
Cố Thừa Thạch nghĩ nếu hắn giao tiếp nhiều với con, bé con sẽ hiểu sẽ hiểu rồi mau sinh ra để cô không
còn đau nữa.
Nào ngờ, cổ tử cung càng mở rộng, cơn co thắt tử cung càng mạnh hơn dẫn đến tình trạng đau bụng dữ dội.
Mộng Khiết bị cơn co thắt mạnh làm cho hét lên, không có thứ gì nắm chịu điễn tóm lấy thứ gần nhất với
mình....-
Vừa hay, cô đã thành công nắm trúng cái đầu đang cố gắng giao tiếp với con. Mộng Khiết bị đau mà không
trốn ðược, nước mắt ưng tròng đổ hết mọi tội lỗi cho tên khốn nạn, vừa nắm vừa đấm để giải quyết cơn tức./
“Tên khốn nhà chú... có giỏi thì nhịn quan hệ cả đời đi!”.|
“Đợi tôi sinh con xong, nhất định phải cầm dao băm thằng em của chú ra thành ngàn mảnh!!!”*
Mộng Khiết vật lộn với cơn đau hơn 12 tiếng, bác sĩ kiểm tra cuối cùng cổ tử cung đã mở đủ, nhanh chóng đẩy
cô vào phòng sinh.|
Ở bên ngoài đèn báo đỏ sáng, Cố Thừa Thạch thân tàn ma dại đứng ngồi không yên ở ngoài phòng sinh, cuối
cùng khi bác sĩ mở cửa gọi vào. Hắn mặc đồ quần áo bảo hộ điền tiến vào trong! *
Mùi thuốc sát trùng lẫn với mùi tanh nhạt nồng đậm, Mộng Khiết nằm trên bàn sinh đang làm theo
mệnh lệnh của bác sĩ hít thở sâu. Hắn ở bên hoảng loạn nhìn các bác sĩ đang thực hiện nhiệm vụ, cùng
với tiếng kêu đau của cô...
Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình vô dụng, không bảo vệ được cho người mình yêu. Nhưng ông trời
không phụ sự kì vọng của hắn, thời gian từng phút trôi qua, cùng với lần hít thở sâu như muốn chết đi,
bên dưới cuối cùng cũng nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Cố Thừa Thạch không quan tâm đứa trẻ, hắn chỉ một mực lau đi mồ hôi cho cô, hạnh phúc hôn lên gương mặt
tái nhợt, mệt mỏi của Mộng Khiết.
“Tiểu Khiết, xong rồi. Em đừng khóc, bé con đã chào đời rồi!”
Một lúc sau khi lau người cho bé con xong, bác sĩ đưa bé đến, áp lên cạnh gương mặt mệt mỏi của người mẹ,
để cô nhìn thấy gương mặt bé xíu đỏ hỏn còn dính tơ máu.
“Chúc mừng phu nhân, đứa trẻ là một tiểu công chúa.”
Nước mắt Mộng Khiết chảy ra, nhìn bé con mà mình dùng cả sinh mạng để đổi lấy, bản năng làm mẹ
bật khóc vì hạnh phúc.
Các bác sĩ làm xong bước cuối cùng, xong xuôi mới đẩy cô về phòng hồi sức.
Mộng Khiết vì mệt mà thiếp đi, ðể lại hắn đang lo đằng đứng bên cạnh giường bệnh lẫn chiếc nôi nhỏ, chăm
chú nhìn công chúa nhỏ được quấn khăn chiếc khăn màu hồng dễ thương.
Trong đầu hắn luôn mặc định không ngừng...
Bé con sinh rồi, công chúa nhà hắn sinh rồi!
Hắn ðược làm cha rồi, Diệp Mộng Khiết cũng lên chức mẹ, có phải chuyện này sẽ khiến cô thay đổi suy nghĩ
muốn rời khỏi hắn không?
Cùng với sự thấp thỏm sợ hãi vô tận, khi cô thức dậy hồi phục ý thức. Quả nhiên, điều hắn không mong muốn
nhất đã xảy ra...
“Tôi đã sinh xong rồi, có phải chú cũng nên giữ lời hứa. Thả tôi và con đi đúng không?”