Cơ thể Mộng Khiết sinh con xong, kiệt sức ngủ đến trưa ngày hôm sau.

Khi mắt cô mệt mỏi mở ra, thuốc tê đã tan hết, cả thân dưới cảm giác như vừa bị xe tải cán qua, nặng nề

khó tả. Dù vậy, cô vẫn muốn ngồi dậy muốn xem hình hài đứa trẻ ra sao, nhưng dù cố gắng bao nhiêu

vẫn không có tác dụng!

“A..." Mộng Khiết muốn gọi y tá, chỉ có điều cổ họng đang rất khô, không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Dùng bao nhiêu sức vẫn không thể di chuyển, cô bắt lực nằm yên tại chỗ, bây giờ chỉ nhích người cũng

khiến cả người đau muỗn khóc. cô gái nghiêng đầu, nhìn thấy chiếc giường nhỏ màu trắng đang có một

em bé nằm bên trong, dường như bé cũng vì cảm nhận được mẹ vẫn đang ở bên mà ngủ rất ngoan.

Gương mặt nhỏ hồng hồng, bé con ngọt ngào chúm chím chiếc miệng xinh, bàn tay ðược đeo bao tay sơ

sinh đôi khi cua đoạn một lúc rồi fại ngủ say.

Khoé mắt Mộng Khiết phiễm đỏ, cảm giác lâng lâng không hiểu từ đâu mà có trỗi dậy. Cô chưa từng

nghĩ bản thân sẽ làm mẹ, còn sinh con cho người đàn ông đã từng làm tổn thương cô!

Bàn tay bám chặt vào thành giường bệnh, cô muốn ngồi dậy để ôm con vào lòng. Mộng Khiết cúi

xuống nhìn, phát hiện tay kim loại đã ðược ai đó dùng vải cuộn xung quanh, đề phòng cô nắm vào sẽ

không bị đạnh.

Cô gái nhỏ không khỏi hoài nghi, đây là do hắn làm, hay là dịch vụ cao cấp của bệnh viện?

Đang suy nghĩ, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, gã đàn ông cô không muốn thấy nhất lại xuất hiện,

tay bưng tô cháo thịt bằm nóng hổi tiến về phía cô.

Nhìn thấy Mộng Khiết đã tỉnh giấc, trên vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Cố Thừa Thạch vừa mừng nhưng

cũng không hiểu vì sao, đặt vội chén cháo lên bàn, chạy vào phòng vệ sinh lấy khăn ấm lau đi mồ hôi

cho cô.

Hắn lần đầu làm cha, tất nhiên có nhiều thứ còn chưa biết, vụng về dùng thìa đưa từng muỗng nước

nhỏ cho cô uống. Xong xuôi mới hỏi cô:

“Em vừa sinh xong, cơ thể còn yếu, không nên vận động quá mức.”

Âm tượng vừa đủ cho cô nghe thấy, Mộng Khiết sống chung với hắn cũng nhận ra, bây giờ là lúc hắn

dịu dàng nhất.

“Tiểu Khiết, em ăn một chút đồ ăn mới có sức, lát nữa con dậy sẽ uống sữa sau. Được không?”

Cố Thừa Thạch tận tình đút từng muỗng cháo ấm cho cô, mỗi lần đều thổi cho nguội, bộ dạng cực khổ

khiến cho cô không nhận ra đâu là người chú mà mình từng biết.

Từng thìa cháo được cô nuốt xuống rất nhanh, sau khi sinh xong mất quá nhiều sức, một phần là do

đói, 9 phần còn đại là do cô nghĩ mình phải khoẻ thật nhanh. Đủ chất mới có sữa nhiều để cho bé con

uống!

“Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn.".-

Gã đàn ông dùng khăn lau cho khoé miệng cho cô, chén cháo trong tay cũng dần thấy đáy, Cố Thừa

Thạch biết cô mong muốn gặp con. Hắn cũng không ép cô ăn quá nhiều, miễn là cô muốn ngừng, hắn

sẽ dừng lại ngay lập tức./

Bàn tay thô ráp thuần thục vén tóc dài, đây ra chiếc thun cột tạm tóc lên cho cô.|

Phần tóc đen dài được cột sạch sẽ, càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mộng Khiết lộ ra.

Khiến cho trái tim gã đàn ông khẽ thắt lại, hắn biết ánh mắt cô từ đầu đến cuối luôn nhìn về phía con,

ăn uống xong xuôi liền bề bé con đặt vào lòng Mộng Khiết đang nằm nghiêng chờ đợi.*

Cục cưng đang ngủ ngon, bị ôm bất ngờ có chút khó chịu, ðỏ hồng nhăn mặt, “ê a” một lúc như muốn

khóc. Cố Thừa Thạch đặt con vào lòng cô, cục cưng cảm giác được hơi mẹ, mặt nhỏ giãn ra rồi lại nhăn

nhó, chực trào như sắp khóc.|

Hai tay đeo bao tay âm cua đoạn, Cố Thừa Thạch nhìn thấy cô bối rối, cười cười."

“Bé con hình như đói rồi, em cho con uống sữa đi.”

Mộng Khiết suy nghĩ một lúc, cũng tự mình cởi cúc áo bệnh nhân, hướng một bên ngực về phía con.

Cô mới tỉnh dậy, chưa suy nghĩ thấu đáo, bàn tay đột nhiên ngừng giữa chừng.

“Chú... Đi ra ngoài!”

Cố Thừa Thạch nghe thấy cô đuổi thẳng, hắn ngang nhiên trả đời: “Cởi đi, dù gì chỗ nào trên người em

tôi cũng thấy hết rồi."

Tiếng khóc của bé con ngày càng lớn, xem ra đã rất đói, Mộng Khiết nhìn con khóc thực sự không đành

lòng. cuối cùng cũng chịu thua,để đỉnh hoa màu hồng phấn kề sát xuống miệng xinh liền áp vào mút

mút từng chút một.

Gã đàn ông ngồi cuối giường, vén áo sẵn cho cô không bị mỏi tay, tiếp tục nói.

“Tiểu Khiết, bé con là con gái.”

“.. Tôi biết rồi.”

Kì thật, lúc ở trong phòng sinh cục cưng, lờ mờ thấy được quấn trong khăn màu hồng phấn, cô đã ngờ

ngợ nhận ra.

Vậy chẳng phải ước mơ có con gái của hắn đã thành hiện thực rồi sao?

Mộng Khiết nhìn chiếc miệng nhỏ chúm chím mút sữa, hăng say nhưng chưa từng làm cô đau, cũng

không mạnh bạo như hắn. Mỗi lần điễm mút đều khiến cô nhức mỏi muỗn ngất đi! “Bé ngoan, lúc em còn đang ngủ. Tôi đã đi làm giấy tờ cho con..."

“Tên của cục cưng là Ánh Lam.”

Bàn tay nhỏ dịu dàng đặt trên bé con, khẽ vỗ nhẹ, từ từ đưa con vào giắc ngủ.

Tong vô thức, ánh mắt cô khẽ dao ðộng.

Ánh Lam... Con gái của cô tên là Ánh Lam, ý nghĩa hệt như viên ngọc quý, mãi mãi chiều sáng quãng

đời còn lại của bé con.

Mùi sữa ngọt lịm hoà cùng mùi hương đặc trưng của em bé, Mộng Khiết vô thức bật cười, cảm giác mọi

đau đớn khi sinh trải qua đều xứng đáng. Khen nhẹ một tiếng:

“Tên rất đẹp.”

Cố Thừa Thạch lần đầu tiên được cô khen, vui mừng kìm nén nơi đáy mắt, nhưng cũng hờn dỗi vô

cùng.

“Tiểu Khiết, tôi cũng rất đẹp trai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện