“Tên rất đẹp.”

Cố Thừa Thạch lần đầu tiên được cô khen, vui mừng kìm nén nơi đáy mắt, nhưng cũng hờn dỗi vô

cùng.

“Tiểu Khiết, tôi cũng rất đẹp trai.”

Lam nhỏ đang ngủ, cô không muốn đánh thức con, bị trêu ghẹo cũng không dám nói lớn.

“... Tôi không hiểu chú đang nói gì."

“Tôi có sức hút như vậy, mới có thể khiến em 3 ngày chưa xuống được giường. Không phải sao?”

Ánh mắt soi mói chuyển dần lên người hắn, cô không nhịn được nói thẳng.

“Chú già rồi, nên giữ lại chút tôn nghiêm đi!”

“Ăn sạch sẽ con gái của bạn thân, tôn nghiêm vốn đã vứt ra ngoài bãi rác lâu rồi.”

Cố Thừa Thạch cẩn thận bế con, chậm rãi đưa về nôi em bé, Lam nhỏ cảm nhận được cha ôm cực kỳ

hợp tác. Ăn no bụng yêu liền ngủ say, để cho hắn tuỳ tiện thay khăn lót cho mình, từng động tác đều rất

thuần thục.

Mộng Khiết nhìn đến ngơ ngác, lão đại mafia cũng biết thay khăn lót cho con?

Phụ nữ mới sinh tâm lý luôn nhạy cảm, cô suy nghĩ thế nào lại hỏi: “Có phải chú đã từng chăm con cho

người khác nên mới giỏi mấy việc này như vậy?”

Đôi mắt thâm thuý liếc ngang Mộng Khiết, hắn dọn dẹp xong xuôi, đắp chăn mỏng cho con mới xoa

nhẹ mái tóc dài. Khoé môi bỗng cong lên.

“Ừ, đã từng chăm em bé. Hơn nữa còn chăm rất giỏi!”

“Là ai?”

“Em Bé tên vợ tôi."

Hắn là người bế cô, tận mắt nhìn thấy cô từ lúc mới chập chững bước đi, nghĩ đến một ngày Lam nhỏ

cũng tập đi. Thích thú gọi một tiếng “cha”, Cố Thừa Thạch nghĩ tôi đã vui phát điên, cúi xuống dùng nụ

hôn giam giữ mọi lời tranh cãi tiếp theo của cô.

“Tiểu Khiết, cảm ơn em đã sinh con cho tôi.”

.." Gò má cô gái khẽ đỏ, cô nhíu mày nhìn hắn, gã đàn ông này thật lắm chiêu!

Giữa chừng, bên dưới giữa hai chân truyền đến cảm giác khó chịu, cô khó hiểu đẩy hắn ra.

Cố Thừa Thạch hiểu cô muốn gì mà tự động ngồi dậy, lấy khăn lau sản dịch đang từ từ chảy ra, Mộng

Khiết không dám nhìn hắn, chỉ để mặc cho hắn thay luôn bịch nước tiểu cho mình.

“Dơ lắm, chú đừng đụng vào.”

Giọng nói cô khe khẽ, không còn mặt mũi nào nhìn hắn.

Cô biết, bên dưới của mình sau khi sinh con thực sự không nên nhìn!

“Ai nói dơ?” Hắn cực kỳ không thích cô tự hạ thắp mình. “Vợ của tôi, ai dám chê dơ. Ông đây giết chết

người đó!”

Mộng Khiết siết chặt tay, nước mắt trào ra, cô đẩy hắn đang lau người cho mình. “Chú không cần phải

cố gắng chuộc lỗi, tôi thực sự không cần.”

Gã đàn ông khom người, lau nước mắt cho cô.

Hắn biết, hậu sinh sản rất cực khổ. Chỉ muốn chia sẻ chút việc với cô...

“Em hiểu không. Mộng Khiết, tôi chưa từng xem việc chăm sóc em là chuộc lỗi.”

“Tôi yêu em, làm sao có thể đành lòng nhìn em khóc?”

Hô hấp cô gái yếu ớt, trong mắt ánh lên thập phần sự nghi hoặc. Bàn tay tê cứng được hắn xoa bóp, mọi

nơi trên cơ thể đều được hắn ủ ấm, đỡ đau nhức hơn rất nhiều.

Gã đàn ông trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, bây giờ lại quỳ gối ở dưới giường bệnh thay đệm lót

dưới thân cho cô. Cố Thừa Thạch làm mọi thứ với tư cách của một người chồng, dịu dàng xoa dịu tổn

thương rách nát, Mộng Khiết run run hỏi:

“Vậy còn cha mẹ tôi?”

Hiển nhiên, đây là câu hỏi mà cô muốn câu trả lời.

Bàn tay đang lau nước của Cố Thừa Thạch ngưng lại, trong phòng Vip ở bệnh viện, hắn trầm mặc nhìn

cô. Hắn biết, giấu diếm lâu ngày sẽ càng khiến cô hận mình, muốn giữ cô và con ở lại, bắt buộc phải nói

ra hết toàn bộ sự thật.

Còn hậu quả khôn lường sau đó...

Hắn chịu được.

“Đợi em khoẻ lại, tôi sẽ đưa em đi gặp cha mẹ.”

Mộng Khiết sửng sốt, khó tin nhìn hắn. Không dám tin những gì mình nghe thấy! “Thật... Thật sao?”

Bàn tay yếu ớt nắm lấy góc áo hắn, Cố Thừa Thạch ngồi cả đêm canh chừng cô ngủ rồi xử lý giấy tờ cho

Lam nhỏ. Quên mất cả tắm rửa, trên gương mặt điển trai còn có râu đún phún mới mọc, hắn cười nhạt.

“Sinh con xong không những làm em nhạy bén hơn, mà tai cũng không nghe rõ hơn rồi.”

Hắn nói tiếp: “Tôi nói rồi, tôi chưa từng lừa em.”.-

Gật đầu, Mộng Khiết liên tục gật đầu./

Cô gái nhỏ xa cách cha mẹ bao nhiêu năm, bây giờ nhận được tin sắp được đoàn tụ với họ. Mộng Khiết

vui mừng lộ rõ ra mặt, ánh nắng cũng không át được nụ cười của cô, hắn xoa đầu cô gái, cảm giác có

chút thành tựu.|

Tiểu Khiết nhà hắn cười, so với vàng bạc châu báu còn đáng quý hơn gấp vạn lần.”

“Tôi có thể sống chung với cha mẹ không?”.|

Cố Thừa Thạch lắc đầu, thở dài đáp lại: *

“Không thể!”

Không để cho Mộng Khiết đặt câu hỏi: “Chuyện trước đây, đợi sức khoẻ em ổn định, tôi sẽ nói cho em

nghe.”

“Cha mẹ em đang bị truy sát, tất nhiên họ ở dưới danh nghĩa của tôi sẽ không gặp vẫn đề gì. Nhưng gần

đây kinh tế biến động, tôi không chắc vài gã nào đấy sẽ mạo hiểm thế nào.”

“Tiểu Khiết, tôi muốn giữ an toàn cho em và con. Cha mẹ em tôi sẽ giúp họ được yên tâm sinh sống, đợi

chồng em giải quyết xong xuôi, cho Ánh Lam gặp ông bà ngoại luôn. Được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện