Con sói đói khát suốt cả năm trời, bây giờ được nếm vị thịt, có đánh chết hắn cũng không quay đầu.
Gã đàn ông nuốt xuống từng tia sữa ngọt ngào, cả khoang miệng tràn ngập mùi sữa mẹ. Đầu lưỡi nóng quét ngang đỉnh hoa màu hồng phấn, sưng cứng ở trong miệng hắn, ánh mắt Cố Thừa Thạch nóng dần, quả thật là mĩ vị nhân gian.
Hắn uống bao nhiêu cũng không đủ! Bàn tay thô ráp chai sạn, đè ở trên đỉnh ngực sữa nhào nặn nhẹ nhàng, mục đích để sữa dễ chảy hơn, không gây căng tức cho người mẹ.
Nhưng trong mắt hắn, đây chẳng khác gì loại thuốc kích tình mạnh nhất....
Cố Thừa Thạch mút sữa, một bên nhào nặn cho cô, sữa chảy ra ướt cả lòng bàn tay hắn. Gã đàn ông liếm đến nghiện, động tác mút đỉnh ngực càng dâm đãng hơn, liếm sạch bên này lại chuyển về bên khác./
Cô gái nhỏ run rẩy, cố gắng đẩy cái đầu đang làm loạn trên người mình ra.
Cảm giác lúc con ti sữa khác hẳn với hắn giúp cô mút liếm, hơi ấm vẫn còn đó, khó chịu nhức nhối không sao tả được. Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng gã đàn ông cũng chịu buông tha, Mộng Khiết đỏ mặt dùng tay lau đi đỉnh hoa bị hắn mút đến sưng cứng.
*
Ngoài mặt thì đang giúp cô, nhưng cảm giác như chính cô đang là người chịu thiệt thòi vậy!.
Cố Thừa Thạch uống sữa no şay, ngoan ngoãn không khác gì một đứa trẻ, biết thân biết phận mà mặc lại váy áo cho cô, ôm lấy con yêu dỗ dành đi ngủ.
*
Lam nhỏ rất thích ngủ, có điều hôm nay hắn dỗ con thế nào mãi không xong. Gương mặt phấn nộn nhìn mẹ đang kéo áo, tuy bé con không hiểu gì, nhưng hiển nhiên là cục cưng ðang nhìn hắn trắng trợn cướp sữa của mình.
Cái miệng hồng chu ra nước bọt, ê a đòi mẹ.
Gã đàn ông lần đầu tiên bị con hắt hủi, có chút hụt hẫng vô cùng, nhanh chóng nhặt lấy món đồ chơi gần đó lắc lắc liên tục. Âm thanh vui tai thu hút sự chú ý của bé con, mới có thể giữ tiểu tổ tông này ở lại!
Trong căn phòng màu hồng phấn hắn chuẩn bị cho Lam nhỏ, sắp xếp sẵn cả trăm món đồ chơi khác nhau tự tay hắn lựa chọn. Cô gái nhỏ hít thở rất gấp, muốn bước chân xuống giường lau người cũng không còn sức, đôi mày liều khẽ nhíu chặt, nhỏ giọng để không làm bé con giật mình.
“Lần sau không cho chú uống nhiều sữa như vậy nữa!”
Thật lâu şau...
Cổ Thừa Thạch mới chịu lên tiếng.
“Tôi ăn chay cũng được hơn một năm, em không cho tôi thực hiện nghĩa vụ người chồng. Làm şao có thể kìm hãm thú vui này?”
Ngữ điệu như đang yêu cầu cô chấp nhận mong muốn của mình, Mộng Khiết khó hiểu nâng đầu, trực tiếp đuổi hắn ra khỏi phòng không chút từ bi. Nếu còn để con şói ðói này ở lại, không biết cô sẽ còn bị giày vò bao lâu nữa!
Ngày hôm nay ít nhất cũng được chạm vào người cô, Cổ Thừa Thạch thu về một chút thành tựu. Chợt nhớ ra gì đó, hắn lại cầm điện thoại di động, bên trong có lưu thêm cả mấy chục nghìn tấm ảnh về cô lẫn con. Nhẫn vài nút gửi vài tấm ảnh con gái cưng cho hội bạn thân...
Mục đích là để khoe chiến tích!
Thế nhưng, không ngờ tới đám bạn thân vừa nhìn ảnh xong, Phó Thiên Dục hào phóng đúng như tên gọi ông trùm ngành kinh tế, tặng cho con gái cưng không ít vật đắt tiền. kết thúc còn ghi chú:"cho tiền
con dâu tương lai mua bỉm sữa.”
Mẹ nó, có điên không cơ chứ!
Muốn cướp lấy mất bình rượu mơ của hắn, có mơ cũng đừng nghĩ đến.
Sau hôm đó, Cố Thừa Thạch mỗi lần nhìn cô cho con uống sữa, hắn đều sẽ là người hưởng lợi còn lại.
Lam nhỏ cũng được hơn 4 tháng, cơ thể cô được chăm sóc kĩ lưỡng phục hồi rất tốt, hắn không có lý do
gì để nhẫn nhịn thêm được nữa.
Trong bữa cơm, một bên gắp cho cô thức ăn, gã đàn ông suy nghĩ thế nào lại nói: “Tiểu Khiết, vài hôm
nữa chúng ta cho Lam gặp ông bà đi?”
Hương vị ngọt lịm từ món bánh hoa hồng tan ra trong miệng, Mộng Khiết bất ngờ nhìn hắn
khẽ run rẩy. Cô gái nhỏ không dám tin ngày hạnh phúc đó sẽ đến sớm như vậy, đôi mắt to tròn khẽ chớp,
tựa như chú nai nhỏ đang phòng bị kẻ thù.
Giọng nói mềm mại rụt rè hỏi: “Thật sao?”
Gã đàn ông tâm địa độc ác kia nhìn thấy cô không tin mình, trực tiếp đi đến bế bổng cô ngồi lên đùi mình.
Diệp Mộng Khiết mỗi bữa ăn chỉ như mèo liếm, sinh con xong không biết lên được mấy cân, vòng ngực cũng tăng lên một şize. Sờ rất sướng, hắn không thể để thành quả của mình bị cướp trắng trợn!
Hắn vừa đút cho cô ăn, tiếp tục nói:
“Tôi sẽ chuẩn bị kĩ lưỡng, để gia đình chúng ta được an toàn.”
Bàn tay quen thuộc vuốt ve đỉnh đầu nhỏ nhắn, hôn lên mái tóc đen dài, đây là thói quen mà trước khi sinh con Cố Thừa Thạch chưa từng thay đổi. Hắn thực sự thích cảm giác thân mật này, giống hệt khi cô còn nhỏ luôn muốn dựa dẫm vào hắn, sẽ vuốt tóc khuyên nhủ cô.
“Tiểu Khiết, tôi không có cha mẹ”
Gã đàn ông không hiểu thế nào là tình thân, từ nhỏ đã không biết mẹ ruột là ai, chỉ có máu và kẻ thù làm bạn. Hắn không hiểu vì sao cô lại đặt tình cảm gia đình lên như vậy, nhưng sau khi có con, hắn đã
hiểu...
Cô và con là người thân quan trọng nhất của hắn!
“Tôi không có cha mẹ, chỉ có em mà thôi.”
Cố Thừa Thạch vùi vào hõm cổ thơm ngát, cắn nhẹ lên da thịt mềm mại, vuốt ve vòng eo thon nhỏ.
Mộng Khiết bị hắn ấn trên vai, trái lại, lần này cô không phản kháng, vô lực để hắn ôm mình.
Lần đầu tiên trong vô thức, cô cảm nhận được sự cô đơn của hắn.
“Nhưng... Chú không thể cưỡng ép tôi, tôi còn có nhà..”
Nụ hôn trên đỉnh đầu trong chốc lát đặt lên môi cô. Gã đàn ông nắm lấy vòng eo, kéo cô dính chặt lấy
mình, động tác càng lúc càng thô bạo.
“Bé ngoan, đây mới là nhà của em.”