Thương tích của hắn đã gần như khỏi hẳn, thế nên Ba Lạc Đồ và thái tử đến thăm.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn và bế cô con gái nghịch ngợm đang kéo lấy mái tóc đen như mun của mình, gương mặt ngoài cưng chiều thì chẳng có gì, thái tử dù biết hắn yêu thương con gái nhưng không ngờ rằng bị đè đầu cưỡi cổ cũng cam tâm tình nguyện.
" Apaaaaa..." - Tinh Nhi vui vẻ túm lấy một mảng tóc trên đầu hắn điên cuồng giật mạnh, bàn tay nhỏ múp míp lôi ra vài sợi tóc đen, dưới sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, bé con khinh miệt ném đi.
Ba Lạc Bá Tư ôm lấy con gái một hồi nhưng vì buồn chán cho nên Tinh Nhi giãy giụa rồi chạy đi mất, đúng là hiếu động.
" Xem ra công tước không sợ trời không sợ đất nay lại bất lực chẳng thể làm gì, đúng là một màn đáng xem\~" - Thái tử cười cười lên tiếng.
Ngài công tước xoa xoa đầu, chẳng biết là vì quá đau hay là vì không thể làm gì bé con vô pháp vô thiên kia.
" Vết thương xem ra đã lành rồi, còn ngồi xe lăn?" - Ba Lạc Đồ cũng góp vui mà nói.
Người đàn ông quan sát thấy vợ mình không có mặt ở đó, liền lộ bộ mặt thật, nhíu mày ra uy với em trai:
" Lành thì không được ngồi à?".
Thực ra giống như những gì mà Ba Lạc Đồ nói, vết thương của hắn lành rồi, nhưng hắn vẫn giả vờ yếu ớt như thể bản thân sau trận đại nạn không chết mục đích chính là muốn cô chăm sóc.
Chỉ cần than đói, vợ đút tận miệng, than mệt có vợ xoa bóp, đi tắm có vợ lau người, đi ngủ có vợ làm gối ôm... lỡ đâu khoẻ hẳn những ưu đãi này không cánh mà bay thì sao? Huống chi còn có con gái, vợ thấy hắn khoẻ, không thèm ngủ với hắn mà chăm con thì làm sao?
Nói thì ích kỷ, nhưng mà vợ chăm con hơn hai năm là đủ nhiều rồi, bây giờ chăm hắn thì đã làm sao?
" Nhưng dù gì đi nữa thì chẳng lẽ cứ thế này mãi?" - Thái tử hỏi.
Ba Lạc Bá Tư hời hợt nhún vai:
" Nghe nói Xích Diễm đang cho người tìm linh chi nghìn năm, nếu bây giờ thương tích đã khỏi thì có phải phí công của hắn ta không?".
Nghe thì đúng là có lý, thôi thì cứ bệnh thêm vài tuần nữa, xem tin tức thế nào.
Vài tuần sau, linh chi và vài dược liệu quý giá được đưa đến dinh thự cũng là lúc hắn thông báo với tất cả mọi người vết thương đã khỏi, Xích Diễm khi nghe thấy tin tức cay không tả nỗi nhưng chỉ có thể ngậm cục tức mà chẳng thể làm gì.
Cô gái nhỏ luôn ở bên cạnh từ lúc hắn bị thương nặng cho đến khi khoẻ hoàn toàn, thái độ cũng không còn như trước, nhu hoà và săn sóc hơn.
Ba Lạc Bá Tư chưa bao giờ nghĩ dạo ở quỷ môn quan một chuyến thì tình cảnh sẽ trở nên tốt đẹp, hắn sẽ trân trọng từng giây từng phút ở bên cạnh cô. Việc của quá khứ chẳng thể nào xoá mờ, ở hiện tại và tương lai hắn sẽ cố gắng hết mình, dùng sự dịu dàng và bao dung để đối xử với cô và con gái.
Hắn đã yêu cô từ bao giờ nhỉ?
Từ lúc cô không bỏ trốn mà cứu hắn? Hay là lúc cô giúp hắn trị thương?
Không còn quan trọng nữa, dù là thế nào thì hắn sẽ mãi thương yêu cô.
_____________
" Nè nè, có nghe được tin gì chưa? Công tước máu lạnh số một của Đế Quốc kết hôn rồi".
" Thật ư?".
" Đúng thế, nghe nói cô dâu là thường dân, xuất thân ban đầu là nô lệ, ngài công tước bất chấp tất cả, xoá bỏ chế độ nô lệ chỉ để cô gái đó không chịu tổn thương. Họ vừa tổ chức một lễ cưới xa hoa ở hoàng cung, phụ dâu là con gái đã được gần ba tuổi".
" Đã có con rồi kia à? Bạo vậy?".
Ngày hôm đó, tin tức lan truyền mạnh mẽ khắp Đế Quốc, cô gái nhỏ mặc chiếc áo cưới trắng tinh đang nở nụ cười hạnh phúc, tay trái nắm lấy bàn tay của người đàn ông, tay phải tung bó hoa hồng đỏ tươi, ánh mắt của cả hai chưa bao giờ rời khỏi đối phương.
Đối với họ, dù là không thể thoát cũng được, dù là định mệnh cũng được. Kiếp này và mãi về sau chỉ có thể là đối phương.
Công tước ngang tàng từ nhỏ chưa lần nào cảm nhận được hạnh phúc và cô gái bị ngược đãi đến mức mắc chướng ngại tâm lý, tưởng chừng dù có gặp nhau cũng chỉ mang đến đau khổ và dày vò lại là mảnh ghép không thể tách rời.
Yêu hận đan xen, quá khứ vẫn còn đó, vẫn sẽ hiện hữu không bao giờ xoá được, cũng như việc em yêu anh là sự thật.
Bá Tư của em, người yêu dấu của em.
...______________HOÀN THÀNH_______________...
Người đàn ông ngồi trên xe lăn và bế cô con gái nghịch ngợm đang kéo lấy mái tóc đen như mun của mình, gương mặt ngoài cưng chiều thì chẳng có gì, thái tử dù biết hắn yêu thương con gái nhưng không ngờ rằng bị đè đầu cưỡi cổ cũng cam tâm tình nguyện.
" Apaaaaa..." - Tinh Nhi vui vẻ túm lấy một mảng tóc trên đầu hắn điên cuồng giật mạnh, bàn tay nhỏ múp míp lôi ra vài sợi tóc đen, dưới sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, bé con khinh miệt ném đi.
Ba Lạc Bá Tư ôm lấy con gái một hồi nhưng vì buồn chán cho nên Tinh Nhi giãy giụa rồi chạy đi mất, đúng là hiếu động.
" Xem ra công tước không sợ trời không sợ đất nay lại bất lực chẳng thể làm gì, đúng là một màn đáng xem\~" - Thái tử cười cười lên tiếng.
Ngài công tước xoa xoa đầu, chẳng biết là vì quá đau hay là vì không thể làm gì bé con vô pháp vô thiên kia.
" Vết thương xem ra đã lành rồi, còn ngồi xe lăn?" - Ba Lạc Đồ cũng góp vui mà nói.
Người đàn ông quan sát thấy vợ mình không có mặt ở đó, liền lộ bộ mặt thật, nhíu mày ra uy với em trai:
" Lành thì không được ngồi à?".
Thực ra giống như những gì mà Ba Lạc Đồ nói, vết thương của hắn lành rồi, nhưng hắn vẫn giả vờ yếu ớt như thể bản thân sau trận đại nạn không chết mục đích chính là muốn cô chăm sóc.
Chỉ cần than đói, vợ đút tận miệng, than mệt có vợ xoa bóp, đi tắm có vợ lau người, đi ngủ có vợ làm gối ôm... lỡ đâu khoẻ hẳn những ưu đãi này không cánh mà bay thì sao? Huống chi còn có con gái, vợ thấy hắn khoẻ, không thèm ngủ với hắn mà chăm con thì làm sao?
Nói thì ích kỷ, nhưng mà vợ chăm con hơn hai năm là đủ nhiều rồi, bây giờ chăm hắn thì đã làm sao?
" Nhưng dù gì đi nữa thì chẳng lẽ cứ thế này mãi?" - Thái tử hỏi.
Ba Lạc Bá Tư hời hợt nhún vai:
" Nghe nói Xích Diễm đang cho người tìm linh chi nghìn năm, nếu bây giờ thương tích đã khỏi thì có phải phí công của hắn ta không?".
Nghe thì đúng là có lý, thôi thì cứ bệnh thêm vài tuần nữa, xem tin tức thế nào.
Vài tuần sau, linh chi và vài dược liệu quý giá được đưa đến dinh thự cũng là lúc hắn thông báo với tất cả mọi người vết thương đã khỏi, Xích Diễm khi nghe thấy tin tức cay không tả nỗi nhưng chỉ có thể ngậm cục tức mà chẳng thể làm gì.
Cô gái nhỏ luôn ở bên cạnh từ lúc hắn bị thương nặng cho đến khi khoẻ hoàn toàn, thái độ cũng không còn như trước, nhu hoà và săn sóc hơn.
Ba Lạc Bá Tư chưa bao giờ nghĩ dạo ở quỷ môn quan một chuyến thì tình cảnh sẽ trở nên tốt đẹp, hắn sẽ trân trọng từng giây từng phút ở bên cạnh cô. Việc của quá khứ chẳng thể nào xoá mờ, ở hiện tại và tương lai hắn sẽ cố gắng hết mình, dùng sự dịu dàng và bao dung để đối xử với cô và con gái.
Hắn đã yêu cô từ bao giờ nhỉ?
Từ lúc cô không bỏ trốn mà cứu hắn? Hay là lúc cô giúp hắn trị thương?
Không còn quan trọng nữa, dù là thế nào thì hắn sẽ mãi thương yêu cô.
_____________
" Nè nè, có nghe được tin gì chưa? Công tước máu lạnh số một của Đế Quốc kết hôn rồi".
" Thật ư?".
" Đúng thế, nghe nói cô dâu là thường dân, xuất thân ban đầu là nô lệ, ngài công tước bất chấp tất cả, xoá bỏ chế độ nô lệ chỉ để cô gái đó không chịu tổn thương. Họ vừa tổ chức một lễ cưới xa hoa ở hoàng cung, phụ dâu là con gái đã được gần ba tuổi".
" Đã có con rồi kia à? Bạo vậy?".
Ngày hôm đó, tin tức lan truyền mạnh mẽ khắp Đế Quốc, cô gái nhỏ mặc chiếc áo cưới trắng tinh đang nở nụ cười hạnh phúc, tay trái nắm lấy bàn tay của người đàn ông, tay phải tung bó hoa hồng đỏ tươi, ánh mắt của cả hai chưa bao giờ rời khỏi đối phương.
Đối với họ, dù là không thể thoát cũng được, dù là định mệnh cũng được. Kiếp này và mãi về sau chỉ có thể là đối phương.
Công tước ngang tàng từ nhỏ chưa lần nào cảm nhận được hạnh phúc và cô gái bị ngược đãi đến mức mắc chướng ngại tâm lý, tưởng chừng dù có gặp nhau cũng chỉ mang đến đau khổ và dày vò lại là mảnh ghép không thể tách rời.
Yêu hận đan xen, quá khứ vẫn còn đó, vẫn sẽ hiện hữu không bao giờ xoá được, cũng như việc em yêu anh là sự thật.
Bá Tư của em, người yêu dấu của em.
...______________HOÀN THÀNH_______________...
Danh sách chương