Trong phòng chăm sóc đặc biệt yên tĩnh, chỉ có âm thanh khẽ khẽ của máy móc kiểm tra chỉ số phát ra, không lâu sau âm thanh này bỗng lớn hơn.
Trên giường bệnh Hàn Chi vốn đang chìm trong giấc ngủ sâu rốt cuộc cũng có phản ứng, cô lên ‘ưm’ một tiếng, hàng mi run run, hai mí mắt khẽ lay động.
Sau đó, đôi mắt như ngọc lưu ly chậm rãi mở ra, phủ đầy sương mù như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mơ...
Hàn Chi cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, ánh mắt mê man dị thường. Trước mắt cô, hết thảy đều lờ mờ như phủ một tầng hơi nước.
Trong nhất thời, cô nâng bàn tay bé nhỏ lên, đỡ lấy thái dương đang đau đớn kịch liệt.
Ý tá từ phòng theo dõi bên cạnh lập tức chạy tới, tiếp theo là bác sĩ điều trị, sau khi kiểm tra một loạt các thao tác trên cơ thể của cô, mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Chi được y tá đỡ dậy, đến khi tận mắt thấy vết thương ở bụng, cô mới hoàn toàn tin rằng mình vẫn còn sống. Y tá nói cô đã mê man suốt 3 ngày nay, lúc mới đưa cô vào viện tình trạng của cô vô cùng nguy kịch, bọn họ tưởng đâu cô đã không thể qua khỏi.
Lúc này, y tá dìu cô đi một vòng quanh phòng tránh cho vết thương bên trong bụng bị dính ruột, sau đó thì đưa cô vào phòng để vệ sinh cá nhân.
Không lâu sau thì Cố Tư Thành bất ngờ xuất hiện, nhìn thấy giường bệnh trống trơn, hắn lập tức bước tới, vẻ mặt trong chớp mắt có chút khẩn trương cùng lo sợ.
“Cô ấy đâu rồi? Các người đưa cô ấy đi đâu rồi hả?” Cố Tư Thành nhìn vị bác sĩ điều trị, hung dữ hỏi.
Suốt mấy ngày nay hắn đều túc trực ở bên cạnh cô, chỉ mấy tiếng trước khi Nhất Phàm cùng bác sĩ hết lời khuyên hắn nên chợp mắt một lát, thì hắn mới miễn cưỡng rời đi, vậy mà bây giờ quay trở lại đã thấy cô đâu nữa.
Chẳng lẽ trong lúc hắn vắng mặt, tình hình của cô đã chuyển biến xấu rồi sao? “Cố tổng....” Vị bác sĩ phụ trách điều trị cho cô nhìn hắn ngỡ ngàng, không kịp phản ứng.
“Có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Hắn vung tay một cái, khiến toàn thân ông ta đều run rẩy.
Nhìn chăn gối được xếp gọn gàng, cộng thêm mấy thiết bị theo dõi đã được chuyển đi khiến gương mặt anh tuấn của hắn không thể ẩn nhẫn được nữa, bắt đầu co rúm lại.
Một loại cảm giác sợ hãi từ đáy lòng trào ra, run run không thể kiềm chế được.
“Cố tổng ngài bình tĩnh đã! Thật ra...”
Đúng lúc này cửa phòng vệ sinh bật mở, Hàn Chi cùng y tá chầm chậm bước ra.
Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt hắn vui mừng đến phát điên. Hắn không chớp mắt nhìn cô, sâu trong đó chứa chan nỗi nhớ nhung như đến vạn năm xa cách.
Ngay sau đó hắn sải bước tới, rang rộng hai tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng.
“Hàn Chi, đúng là em rồi, là em thật sự đã tỉnh lại..” Hắn thấp giọng nói, trầm thấp đến không thể tưởng tượng nổi, cũng là để cố gắng áp chế vẻ kích động.
Bác sĩ và y tá không ai nói ai, liền lặng lẽ cùng nhau rời ra bên ngoài.
Thân thể cô bị Cố Tư Thành ôm cứng ngắc, muốn động cũng không động nổi. Vết thương vì vậy bị chạm phải, khiến cô “a” lên một tiếng.
Hắn lập tức buông tay, vẻ mặt trở nên luống cuống.
“Xin lỗi anh đã làm em đau có phải không?”
Ngay sau đó hắn bế cô lên, rồi đặt cô ngồi tựa lưng vào thành giường, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô.
Ban nãy khi không nhìn thấy cô hắn thực sự đã rất kích động, loại kích động này gần như sinh ra sau khi thấy cô đứng bên ranh giới của sự sống và cái chết.
Suốt mấy ngày cô hôn mê hắn chỉ có thể chìm sâu trong sự chờ đợi, cảm giác đó chậm rãi cắn nuốt lấy hắn, dày vò hắn, thậm chí, hắn có thể ngửi được mùi vị của thần chết ở bên cạnh cô.
Cho tới khi cô đã vượt qua cơn nguy hiểm, nhưng mà hắn có cảm tưởng chỉ cần hắn lợi là một chút thôi, là cô sẽ vĩnh biến mất khỏi tầm mắt của hắn vậy.
Cho nên hắn đã cực kỳ sợ hãi.
Cô nhìn hắn, đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó vờ hỏi:
“Anh là ai thế?”
Trong nhất thời Cố Tư Thành bị đứng hình, vài giây sau lại hoảng hốt đến độ tay chân cũng trở lên luống cuống.
“Em không nhận ra anh sao? Anh là Tư Thành, Cố Tư Thành, là chồng của em đây? Em thật sự không nhận ra anh sao? Có phải lúc ngã xuống đầu bị va đập chỗ nào không?”
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của hắn, cô lại có chút không đành lòng, cánh mày nhíu lại, ra vẻ suy tư.
“Cố Tư Thành... cái tên này có chút quen thuộc.. để tôi nhìn kĩ anh thêm lần nữa...”
“Em nhìn đi! Cố nhớ lại xem!” Hắn khẩn trương đến mức chống hai tay xuống giường, thân mình cao lớn phủ lấy người cô, sau đó đưa gương mặt đến sát tầm mắt của cô.
Người đàn ông chỉ qua mấy ngày mà như là đã già đi. Sắc mặt hắn tiều tụy, đôi mắt hắn vài tơ máu đỏ, trên cắm còn có râu đang mọc lún phún, cả người đều lộ ra vẻ suy sụp trước nay chưa từng có.
Trong khoảnh khắc ánh mắt cô tràn ngập vẻ bi thương cùng đau xót, cô vươn tay quàng qua cổ hắn, không nói lời nào liền trực tiếp hôn lên môi hắn.
Nụ hôn mang theo nhung nhớ, thương xót, và sự day dứt khôn nguôi.
Cô vừa trải qua một kiếp luân hồi, chuyện của kiếp trước trong cơn mê cô đã từng chút một nhớ lại, cũng đã tận mắt chứng kiến cái chết của Tiêu Di Linh, hơn nữa còn xuất hiện ngay bên cạnh Cố Tư Thành khi hắn gieo mình tự tử.
Còn gì kinh khủng hơn khi phải trực tiếp đối diện với những khoảnh khắc đó, khi mà bản thân thì lại bất lực không thể làm được gì.
Cảm giác đó thật sự quá đáng sợ!
Đôi mắt cô không tự chủ được mà trào ra dòng lệ, cánh mũi chun chun, đôi môi run rẩy rời khỏi môi hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm nhẹ lên má hắn, giọng nói thổn thức, bi thương:
“Đúng rồi! Anh là Cố Tư Thành, là chồng em, là người mà em yêu nhất trên đời. Cố Tư Thành, em muốn nói rằng em yêu anh, rất rất yêu anh!”
Trong khoảnh khắc cảm xúc trong lòng Cố Tư Thành vỡ oà, quai hàm hắn siết chặt lại, sau đó không ngăn được hạnh phúc đang trào dâng mà cúi đầu hôn lên môi cô.
Giọng nói như thì thầm bên tai cô, mang theo thống khổ cùng hờn dỗi: “Anh phát hiện ra tim mình rất yếu, cho nên em đừng dọa anh nữa có được không?”
Cô mấp máy đôi môi đã bị hắn hôn cho đến sưng đỏ, khẽ cười áy náy: “Xin lỗi... là em sai rồi! Từ bây giờ em sẽ không khiến anh lo lắng nữa...
Cố Tư Thành khẽ vuốt ve bầu má mềm mại của cô, giống như thể đang nâng niu báu vật, hắn nhìn cô say đắm không rời.
Cho đến giờ cô chưa từng khiến hắn thôi lo lắng, hắn chỉ hận không thể đem cô nhốt lại, để cô vĩnh viễn không rời khỏi hắn nửa bước.
Trên giường bệnh Hàn Chi vốn đang chìm trong giấc ngủ sâu rốt cuộc cũng có phản ứng, cô lên ‘ưm’ một tiếng, hàng mi run run, hai mí mắt khẽ lay động.
Sau đó, đôi mắt như ngọc lưu ly chậm rãi mở ra, phủ đầy sương mù như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mơ...
Hàn Chi cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, ánh mắt mê man dị thường. Trước mắt cô, hết thảy đều lờ mờ như phủ một tầng hơi nước.
Trong nhất thời, cô nâng bàn tay bé nhỏ lên, đỡ lấy thái dương đang đau đớn kịch liệt.
Ý tá từ phòng theo dõi bên cạnh lập tức chạy tới, tiếp theo là bác sĩ điều trị, sau khi kiểm tra một loạt các thao tác trên cơ thể của cô, mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Chi được y tá đỡ dậy, đến khi tận mắt thấy vết thương ở bụng, cô mới hoàn toàn tin rằng mình vẫn còn sống. Y tá nói cô đã mê man suốt 3 ngày nay, lúc mới đưa cô vào viện tình trạng của cô vô cùng nguy kịch, bọn họ tưởng đâu cô đã không thể qua khỏi.
Lúc này, y tá dìu cô đi một vòng quanh phòng tránh cho vết thương bên trong bụng bị dính ruột, sau đó thì đưa cô vào phòng để vệ sinh cá nhân.
Không lâu sau thì Cố Tư Thành bất ngờ xuất hiện, nhìn thấy giường bệnh trống trơn, hắn lập tức bước tới, vẻ mặt trong chớp mắt có chút khẩn trương cùng lo sợ.
“Cô ấy đâu rồi? Các người đưa cô ấy đi đâu rồi hả?” Cố Tư Thành nhìn vị bác sĩ điều trị, hung dữ hỏi.
Suốt mấy ngày nay hắn đều túc trực ở bên cạnh cô, chỉ mấy tiếng trước khi Nhất Phàm cùng bác sĩ hết lời khuyên hắn nên chợp mắt một lát, thì hắn mới miễn cưỡng rời đi, vậy mà bây giờ quay trở lại đã thấy cô đâu nữa.
Chẳng lẽ trong lúc hắn vắng mặt, tình hình của cô đã chuyển biến xấu rồi sao? “Cố tổng....” Vị bác sĩ phụ trách điều trị cho cô nhìn hắn ngỡ ngàng, không kịp phản ứng.
“Có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Hắn vung tay một cái, khiến toàn thân ông ta đều run rẩy.
Nhìn chăn gối được xếp gọn gàng, cộng thêm mấy thiết bị theo dõi đã được chuyển đi khiến gương mặt anh tuấn của hắn không thể ẩn nhẫn được nữa, bắt đầu co rúm lại.
Một loại cảm giác sợ hãi từ đáy lòng trào ra, run run không thể kiềm chế được.
“Cố tổng ngài bình tĩnh đã! Thật ra...”
Đúng lúc này cửa phòng vệ sinh bật mở, Hàn Chi cùng y tá chầm chậm bước ra.
Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt hắn vui mừng đến phát điên. Hắn không chớp mắt nhìn cô, sâu trong đó chứa chan nỗi nhớ nhung như đến vạn năm xa cách.
Ngay sau đó hắn sải bước tới, rang rộng hai tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng.
“Hàn Chi, đúng là em rồi, là em thật sự đã tỉnh lại..” Hắn thấp giọng nói, trầm thấp đến không thể tưởng tượng nổi, cũng là để cố gắng áp chế vẻ kích động.
Bác sĩ và y tá không ai nói ai, liền lặng lẽ cùng nhau rời ra bên ngoài.
Thân thể cô bị Cố Tư Thành ôm cứng ngắc, muốn động cũng không động nổi. Vết thương vì vậy bị chạm phải, khiến cô “a” lên một tiếng.
Hắn lập tức buông tay, vẻ mặt trở nên luống cuống.
“Xin lỗi anh đã làm em đau có phải không?”
Ngay sau đó hắn bế cô lên, rồi đặt cô ngồi tựa lưng vào thành giường, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô.
Ban nãy khi không nhìn thấy cô hắn thực sự đã rất kích động, loại kích động này gần như sinh ra sau khi thấy cô đứng bên ranh giới của sự sống và cái chết.
Suốt mấy ngày cô hôn mê hắn chỉ có thể chìm sâu trong sự chờ đợi, cảm giác đó chậm rãi cắn nuốt lấy hắn, dày vò hắn, thậm chí, hắn có thể ngửi được mùi vị của thần chết ở bên cạnh cô.
Cho tới khi cô đã vượt qua cơn nguy hiểm, nhưng mà hắn có cảm tưởng chỉ cần hắn lợi là một chút thôi, là cô sẽ vĩnh biến mất khỏi tầm mắt của hắn vậy.
Cho nên hắn đã cực kỳ sợ hãi.
Cô nhìn hắn, đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó vờ hỏi:
“Anh là ai thế?”
Trong nhất thời Cố Tư Thành bị đứng hình, vài giây sau lại hoảng hốt đến độ tay chân cũng trở lên luống cuống.
“Em không nhận ra anh sao? Anh là Tư Thành, Cố Tư Thành, là chồng của em đây? Em thật sự không nhận ra anh sao? Có phải lúc ngã xuống đầu bị va đập chỗ nào không?”
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của hắn, cô lại có chút không đành lòng, cánh mày nhíu lại, ra vẻ suy tư.
“Cố Tư Thành... cái tên này có chút quen thuộc.. để tôi nhìn kĩ anh thêm lần nữa...”
“Em nhìn đi! Cố nhớ lại xem!” Hắn khẩn trương đến mức chống hai tay xuống giường, thân mình cao lớn phủ lấy người cô, sau đó đưa gương mặt đến sát tầm mắt của cô.
Người đàn ông chỉ qua mấy ngày mà như là đã già đi. Sắc mặt hắn tiều tụy, đôi mắt hắn vài tơ máu đỏ, trên cắm còn có râu đang mọc lún phún, cả người đều lộ ra vẻ suy sụp trước nay chưa từng có.
Trong khoảnh khắc ánh mắt cô tràn ngập vẻ bi thương cùng đau xót, cô vươn tay quàng qua cổ hắn, không nói lời nào liền trực tiếp hôn lên môi hắn.
Nụ hôn mang theo nhung nhớ, thương xót, và sự day dứt khôn nguôi.
Cô vừa trải qua một kiếp luân hồi, chuyện của kiếp trước trong cơn mê cô đã từng chút một nhớ lại, cũng đã tận mắt chứng kiến cái chết của Tiêu Di Linh, hơn nữa còn xuất hiện ngay bên cạnh Cố Tư Thành khi hắn gieo mình tự tử.
Còn gì kinh khủng hơn khi phải trực tiếp đối diện với những khoảnh khắc đó, khi mà bản thân thì lại bất lực không thể làm được gì.
Cảm giác đó thật sự quá đáng sợ!
Đôi mắt cô không tự chủ được mà trào ra dòng lệ, cánh mũi chun chun, đôi môi run rẩy rời khỏi môi hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm nhẹ lên má hắn, giọng nói thổn thức, bi thương:
“Đúng rồi! Anh là Cố Tư Thành, là chồng em, là người mà em yêu nhất trên đời. Cố Tư Thành, em muốn nói rằng em yêu anh, rất rất yêu anh!”
Trong khoảnh khắc cảm xúc trong lòng Cố Tư Thành vỡ oà, quai hàm hắn siết chặt lại, sau đó không ngăn được hạnh phúc đang trào dâng mà cúi đầu hôn lên môi cô.
Giọng nói như thì thầm bên tai cô, mang theo thống khổ cùng hờn dỗi: “Anh phát hiện ra tim mình rất yếu, cho nên em đừng dọa anh nữa có được không?”
Cô mấp máy đôi môi đã bị hắn hôn cho đến sưng đỏ, khẽ cười áy náy: “Xin lỗi... là em sai rồi! Từ bây giờ em sẽ không khiến anh lo lắng nữa...
Cố Tư Thành khẽ vuốt ve bầu má mềm mại của cô, giống như thể đang nâng niu báu vật, hắn nhìn cô say đắm không rời.
Cho đến giờ cô chưa từng khiến hắn thôi lo lắng, hắn chỉ hận không thể đem cô nhốt lại, để cô vĩnh viễn không rời khỏi hắn nửa bước.
Danh sách chương