“Có phải tối hôm đó anh đã cứu em không? Trước khi hôn mê em còn tưởng đâu là ảo giác.
Ngay sau đó cô nhìn hắn, chờ xác nhận.
“Vậy em tưởng là ai? Là Trình Thiếu Kiệt hay là một anh chàng đẹp trai nào đó à?"
Cô bĩu môi, chuyện từ đời nào mà hắn còn để bụng.
Nếu như tối đó hắn không kịp lao theo cô xuống phía dưới, thì cả cuộc đời về sau, hắn cũng không nghĩ bản thân còn cơ hội để hối hận nữa.
“Vậy chuyện sau đó thì thế nào? Tiêu Di Linh an toàn chứ? Còn Trương Lệ Lệ, Hứa Tô Châu và cả Cao Đạc nữa, anh mau nói cho em biết đi!” Cô nắm lấy cánh tay hắn, gấp gáp hỏi.
Hắn lập tức thay đổi tư thế, đem tay cô đặt vào lòng bàn tay hắn, khẽ vuốt ve, cũng là cách để trấn an cô.
“Tiêu Di Linh không sao, trước khi đến đó anh đã gọi xe cứu thương và cảnh sát, cho nên cô ấy đã được cấp cứu kịp thời, hiện tại thì sức khoẻ đang dần ổn định. Còn về Trương Lệ Lệ...”
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, có lẽ đang phân vân không biết có nên nói ra hay không, chỉ sợ mấy chuyện của bọn họ, sẽ khiến cô suy nghĩ, ảnh hưởng đến tình trạng của bản thân.
“Bà ta thế nào? Anh mau nói đi! Liệu bà ta còn sống hay không?”
Cuối cùng vẫn là quyết định nói ra, bởi vì với tính cách của cô, nếu không biết kết quả nhất định sẽ không chịu để yên.
Hắn khẽ lắc đầu, chậm rãi lên tiếng:
“Sáng hôm sau, cảnh sát tìm thấy thi thể của Trương Lệ Lệ ở giữa một con thác, cách vị trí rơi xuống tầm 8km.
“Ở giữa thác nước ư?” Cô như không tin vào tai mình, kinh ngạc thốt lên.
Hắn hiểu khúc mắc của cô, nên lập tức giải thích:
“Là lúc trôi theo dìa thác nước, đã bị dây leo quấn phải cổ, cho nên thi thể mới treo lơ lửng.”
Bất giác Hàn Chi thấy sống lưng mình lạnh toát, khiến sắc mặt cô vì thế cũng tái đi.
“Vậy còn Cao Đạc?” Cô cố gắng đè nén cảm xúc xuống, cố tỏ ra bình tĩnh.
“Do bị thương ở tay nên sau khi bị bắt, hắn cũng được đưa vào bệnh viện để xử lý vết thương, sau đó thì được đưa vào phòng tạm giam. Nhưng không ngờ tại đây đã xảy ra chuyện, chỉ qua một đêm Cao Đạc được phát hiện ra đã gục chết trong nhà vệ sinh, nguyên nhân là do đã uống phải một lượng lớn thuốc tẩy rửa. Theo nghi vấn ban đầu có thể do trong số phạm nhân có người từng là nạn nhân của Cao Đạc, cho nên mới sinh lòng căm hận mà sát hại ông ta, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng là Cao Đạc đã tự tử. (D)
Nghe đến đây bất giác cơ thể cô trở nên run rẩy, đầu ngón tay cũng lạnh đi.
Ở kiếp trước, Tiêu Di Linh từng bị bọn họ cho uống hoá chất, rồi cũng bị treo thi thể lên....
Đến kiếp này, vậy mà mọi chuyện đều ứng lên hai người bọn họ.
Thấy được dáng vẻ bất thường của cô, Cố Tư Thành càng thêm siết chặt đôi tay, lo lắng hỏi:
“Em làm sao thế? Có phải là khó chịu chỗ nào không?”
Cô chậm rãi lắc đầu, thất thần nói: “Lý do tự tử là không thể!”
Đúng là ông ta có thể tự tử, nhưng mà chọn cách uống thuốc tẩy rửa là điều không thể.
Hắn lấy lại bình tĩnh, ôn nhu đáp:
“Có gì mà không thể, Cao Đạc là mối tình đầu của Trương Lệ Lệ, sau khi nghe tin bà ta mất ông ta đương nhiên là không muốn sống nữa.
Cô nhíu mày nhìn hắn, tỏ ra không đồng tình.
“Em không tin có loại tình yêu như thế sao? Hơn nữa Sau khi Cao Đạc mất, anh đã điều tra và biết được một chuyện.”
Hắn lặng lẽ ngắm cô trong giây lát, ngay sau đó giọng nói thâm trầm, có chút nặng nề vang lên:
“Hứa Đông Quân và Hứa Tô Châu, bọn họ....đều là con của Cao Đạc.”
Cô kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hắn không nói thêm gì, chỉ gật đầu xác nhận.
Chuyện này không khiến cô vui vì nhận ra giữa cô và bọn họ đều không cùng huyết thống, không phải ràng buộc, hay có mối quan hệ với loại người khốn nạn như bọn họ. Cũng không khiến cô buồn, vì suy nghĩ suốt bao năm qua Hứa gia đã nuôi ong tay áo, tiêu tốn thời gian và tài sản vào bọn họ.
Chỉ là cô cảm thấy chuyện này thật sự rất nực cười.
Hứa Vạn Bằng cha cô, một đời tự cao tự đại, cuối cùng lại bị người phụ nữ ông ta yêu thương lừa dối, tặng cho một đôi sừng dài trên đầu. Tất cả đúng là trò hề, tình tiết tưởng chỉ có trong phim vậy mà lại xảy đến với gia đình cô.
Nhưng mà thế này cũng đáng lắm! “Vậy còn Hứa Tô Châu, cô ta đã bị cảnh sát bắt rồi chứ?”
Hắn chậm rãi lên tiếng:
“Hứa Tô Châu cũng chết rồi!”
“Chết? Tại sao vậy?”
“Trước khi cảnh sát ập đến thì Hứa Tô Châu đã kịp thời lên xe chạy trốn. Cô ta chạy đến biệt thự riêng của Triệu Tử Kha, lúc này hắn ta đang trên giường cùng với người phụ nữ khác. Hứa Tô Châu đã đề nghị Triệu Tử Kha đưa cho mình một số tiền lớn và ngay lập tức đưa cô ta ra nước ngoài. Triệu Tử Kha đương nhiên là không đồng ý, cuối cùng Hứa Tô Châu đã đe doạ hắn, nói hắn nếu như không làm theo lời mình, thì sẽ giao nộp bằng chứng hắn ra tay sát hại Triệu Vu Bách cho cảnh sát, trong lúc nóng giận Triệu Tử Kha đã dùng gạt tàn đập vào đầu Hứa Tô Châu cho đến chết.”
“Tên Triệu Tử Kha đó thật là đáng sợ!” Liên tiếp những tin tức về ba người họ khiến tinh thần cô bị đả kích, cơ thể vì vậy có chút choáng váng, run rẩy.
Một lúc 3 mạng người. Cô thật sự căm ghét bọn họ, nhưng không hề mong muốn một kết cục thê thảm thế này.
“Lúc cảnh sát đến, Triệu Tử Kha đã rơi vào trạng thái không tỉnh táo, không những thế cảnh sát còn tìm thấy một lượng lớn ma túy được giấu trong hầm bí mật ở biệt thự.”
Sau câu nói của Cố Tư Thành thì một cơn đau đầu ập đến khiến cô say xẩm mặt mày, cô đưa tay đỡ lấy thái dương, sắc mặt dần dần nhạt đi.
Cố Tư Thành hoảng hốt ôm lấy cô, cẩn thận để cô nằm xuống. Sau đó hắn nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, giọng nói âm trầm, đầy dịu dàng:
“Em đừng suy nghĩ gì nữa, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, kể từ bây giờ sẽ không còn ai hay bất kỳ điều gì làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta nữa. Cho nên em hãy ngoan ngoãn điều trị cho tốt, để sớm được trở về, anh thực sự ghét nơi này lắm rồi!”
Ngay sau đó cô nhìn hắn, chờ xác nhận.
“Vậy em tưởng là ai? Là Trình Thiếu Kiệt hay là một anh chàng đẹp trai nào đó à?"
Cô bĩu môi, chuyện từ đời nào mà hắn còn để bụng.
Nếu như tối đó hắn không kịp lao theo cô xuống phía dưới, thì cả cuộc đời về sau, hắn cũng không nghĩ bản thân còn cơ hội để hối hận nữa.
“Vậy chuyện sau đó thì thế nào? Tiêu Di Linh an toàn chứ? Còn Trương Lệ Lệ, Hứa Tô Châu và cả Cao Đạc nữa, anh mau nói cho em biết đi!” Cô nắm lấy cánh tay hắn, gấp gáp hỏi.
Hắn lập tức thay đổi tư thế, đem tay cô đặt vào lòng bàn tay hắn, khẽ vuốt ve, cũng là cách để trấn an cô.
“Tiêu Di Linh không sao, trước khi đến đó anh đã gọi xe cứu thương và cảnh sát, cho nên cô ấy đã được cấp cứu kịp thời, hiện tại thì sức khoẻ đang dần ổn định. Còn về Trương Lệ Lệ...”
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, có lẽ đang phân vân không biết có nên nói ra hay không, chỉ sợ mấy chuyện của bọn họ, sẽ khiến cô suy nghĩ, ảnh hưởng đến tình trạng của bản thân.
“Bà ta thế nào? Anh mau nói đi! Liệu bà ta còn sống hay không?”
Cuối cùng vẫn là quyết định nói ra, bởi vì với tính cách của cô, nếu không biết kết quả nhất định sẽ không chịu để yên.
Hắn khẽ lắc đầu, chậm rãi lên tiếng:
“Sáng hôm sau, cảnh sát tìm thấy thi thể của Trương Lệ Lệ ở giữa một con thác, cách vị trí rơi xuống tầm 8km.
“Ở giữa thác nước ư?” Cô như không tin vào tai mình, kinh ngạc thốt lên.
Hắn hiểu khúc mắc của cô, nên lập tức giải thích:
“Là lúc trôi theo dìa thác nước, đã bị dây leo quấn phải cổ, cho nên thi thể mới treo lơ lửng.”
Bất giác Hàn Chi thấy sống lưng mình lạnh toát, khiến sắc mặt cô vì thế cũng tái đi.
“Vậy còn Cao Đạc?” Cô cố gắng đè nén cảm xúc xuống, cố tỏ ra bình tĩnh.
“Do bị thương ở tay nên sau khi bị bắt, hắn cũng được đưa vào bệnh viện để xử lý vết thương, sau đó thì được đưa vào phòng tạm giam. Nhưng không ngờ tại đây đã xảy ra chuyện, chỉ qua một đêm Cao Đạc được phát hiện ra đã gục chết trong nhà vệ sinh, nguyên nhân là do đã uống phải một lượng lớn thuốc tẩy rửa. Theo nghi vấn ban đầu có thể do trong số phạm nhân có người từng là nạn nhân của Cao Đạc, cho nên mới sinh lòng căm hận mà sát hại ông ta, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng là Cao Đạc đã tự tử. (D)
Nghe đến đây bất giác cơ thể cô trở nên run rẩy, đầu ngón tay cũng lạnh đi.
Ở kiếp trước, Tiêu Di Linh từng bị bọn họ cho uống hoá chất, rồi cũng bị treo thi thể lên....
Đến kiếp này, vậy mà mọi chuyện đều ứng lên hai người bọn họ.
Thấy được dáng vẻ bất thường của cô, Cố Tư Thành càng thêm siết chặt đôi tay, lo lắng hỏi:
“Em làm sao thế? Có phải là khó chịu chỗ nào không?”
Cô chậm rãi lắc đầu, thất thần nói: “Lý do tự tử là không thể!”
Đúng là ông ta có thể tự tử, nhưng mà chọn cách uống thuốc tẩy rửa là điều không thể.
Hắn lấy lại bình tĩnh, ôn nhu đáp:
“Có gì mà không thể, Cao Đạc là mối tình đầu của Trương Lệ Lệ, sau khi nghe tin bà ta mất ông ta đương nhiên là không muốn sống nữa.
Cô nhíu mày nhìn hắn, tỏ ra không đồng tình.
“Em không tin có loại tình yêu như thế sao? Hơn nữa Sau khi Cao Đạc mất, anh đã điều tra và biết được một chuyện.”
Hắn lặng lẽ ngắm cô trong giây lát, ngay sau đó giọng nói thâm trầm, có chút nặng nề vang lên:
“Hứa Đông Quân và Hứa Tô Châu, bọn họ....đều là con của Cao Đạc.”
Cô kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hắn không nói thêm gì, chỉ gật đầu xác nhận.
Chuyện này không khiến cô vui vì nhận ra giữa cô và bọn họ đều không cùng huyết thống, không phải ràng buộc, hay có mối quan hệ với loại người khốn nạn như bọn họ. Cũng không khiến cô buồn, vì suy nghĩ suốt bao năm qua Hứa gia đã nuôi ong tay áo, tiêu tốn thời gian và tài sản vào bọn họ.
Chỉ là cô cảm thấy chuyện này thật sự rất nực cười.
Hứa Vạn Bằng cha cô, một đời tự cao tự đại, cuối cùng lại bị người phụ nữ ông ta yêu thương lừa dối, tặng cho một đôi sừng dài trên đầu. Tất cả đúng là trò hề, tình tiết tưởng chỉ có trong phim vậy mà lại xảy đến với gia đình cô.
Nhưng mà thế này cũng đáng lắm! “Vậy còn Hứa Tô Châu, cô ta đã bị cảnh sát bắt rồi chứ?”
Hắn chậm rãi lên tiếng:
“Hứa Tô Châu cũng chết rồi!”
“Chết? Tại sao vậy?”
“Trước khi cảnh sát ập đến thì Hứa Tô Châu đã kịp thời lên xe chạy trốn. Cô ta chạy đến biệt thự riêng của Triệu Tử Kha, lúc này hắn ta đang trên giường cùng với người phụ nữ khác. Hứa Tô Châu đã đề nghị Triệu Tử Kha đưa cho mình một số tiền lớn và ngay lập tức đưa cô ta ra nước ngoài. Triệu Tử Kha đương nhiên là không đồng ý, cuối cùng Hứa Tô Châu đã đe doạ hắn, nói hắn nếu như không làm theo lời mình, thì sẽ giao nộp bằng chứng hắn ra tay sát hại Triệu Vu Bách cho cảnh sát, trong lúc nóng giận Triệu Tử Kha đã dùng gạt tàn đập vào đầu Hứa Tô Châu cho đến chết.”
“Tên Triệu Tử Kha đó thật là đáng sợ!” Liên tiếp những tin tức về ba người họ khiến tinh thần cô bị đả kích, cơ thể vì vậy có chút choáng váng, run rẩy.
Một lúc 3 mạng người. Cô thật sự căm ghét bọn họ, nhưng không hề mong muốn một kết cục thê thảm thế này.
“Lúc cảnh sát đến, Triệu Tử Kha đã rơi vào trạng thái không tỉnh táo, không những thế cảnh sát còn tìm thấy một lượng lớn ma túy được giấu trong hầm bí mật ở biệt thự.”
Sau câu nói của Cố Tư Thành thì một cơn đau đầu ập đến khiến cô say xẩm mặt mày, cô đưa tay đỡ lấy thái dương, sắc mặt dần dần nhạt đi.
Cố Tư Thành hoảng hốt ôm lấy cô, cẩn thận để cô nằm xuống. Sau đó hắn nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, giọng nói âm trầm, đầy dịu dàng:
“Em đừng suy nghĩ gì nữa, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, kể từ bây giờ sẽ không còn ai hay bất kỳ điều gì làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta nữa. Cho nên em hãy ngoan ngoãn điều trị cho tốt, để sớm được trở về, anh thực sự ghét nơi này lắm rồi!”
Danh sách chương