Cho đến 4 ngày sau, khi mà vết thương của Hàn Chi đã lành và được cắt chỉ, thì Cố Tư Thành mới đồng ý cho cô đi thăm Tiêu Di Linh.

Trùng hợp thế nào trong buổi chiều hôm ấy Tiêu Di Linh lại trở dạ sinh sớm, tuy nhiên vì thể trạng yếu ớt lại từng có bệnh nền nên Tiêu Di Linh được các bác sĩ chỉ định mổ bắt thai.

Đúng 5 giờ chiều thì Tiêu Di Linh được đưa vào phòng mổ, đúng lúc này thì

Hứa Đông Quân đột ngột xuất hiện. Hắn hốt hoảng lao tới, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tiêu Ngạn xông tới đấm cho mấy đấm, khiến máu mồm máu mũi trào hết ra ngoài.

Cũng may có Cố Tư Thành kịp thời ngăn cản, bằng không với cơn nóng giận của Tiêu Ngạn, hắn nhất định sẽ không chịu dừng lại.

Về phần Hứa Đông Quân, thật ra sau khi lo xong tang lễ cho mẹ và em gái hắn, Hứa Đông Quân đã đến bệnh viện thăm Tiêu Di Linh, nhưng mà vừa thấy bóng hắn, Tiêu Ngạn cũng giống như hôm nay, không cần nói gì mà đã lao vào đánh hắn rồi.

Dẫu vậy suốt mấy ngày sau đó hắn vẫn lén lút đứng từ xa quan sát, hắn biết bản thân hắn là một kẻ bất tài, vô dụng, không thể bảo vệ được Tiêu Di Linh, càng không có tư cách ở bên cạnh cô.

Chỉ là hắn tham lam muốn được nhìn thấy cô, muốn xem xem cô có khoẻ hay không? Có bị thương chỗ nào hay không? Ban đêm hắn thấy cô liên tục trở mình, hai chân tê nhức phải đi lại trong phòng một cách khó khăn, những lúc như vậy hắn thật sự muốn lao vào chăm sóc cô, nhưng lại sợ hãi không dám đối diện với cô, chỉ có thể bất lực lặng lẽ nhìn cô một mình chịu đựng.

Chắc hẳn là cô hận hắn lắm.

Cho đến bây giờ, khi thấy cô bất ngờ bị đẩy vào phòng mổ, hắn sợ hãi đến mức không thể kiềm chế được nữa, mặc kệ Tiêu Ngạn có đánh hắn thế nào hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn biết liệu cô có xảy ra chuyện gì nguy hiểm hay không thôi.

Ngay sau đó Hứa Đông Quân hai chân quỳ xuống, đầu dập sát tận sàn, giọng nói thống khổ mang theo hơi thở của máu:

“Tiêu Ngạn tôi sai rồi! Tất là đều là lỗi của tôi! Anh muốn đánh tôi thế nào tôi cũng đều có thể chịu đựng được. Chỉ xin anh... hãy để tôi ở lại! Hãy để tôi ở lại bên cạnh Di Linh. Tôi hứa sẽ thật lặng lẽ...sẽ không để em ấy nhìn thấy tôi... chỉ cần xác nhận em ấy được bình an vô sự tôi nhất định sẽ rời đi... sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của hai người...

“Tao nói mày nên cút ngay đi!”

Tiêu Ngạn gắn lên từng từ đáng sợ, cũng chưa khi nào Hàn Chi thấy dáng vẻ này của hắn, nên cô lập tức bước tới, cố làm dịu đi cơn nóng giận của hắn.

“Tiêu Ngạn bình tĩnh đã! Anh nghĩ Di Linh muốn nhìn thấy cảnh này sao? Kẻ có tội cũng đã chịu tội rồi, anh còn muốn oán hận chồng chất oán hận ư? Huống hồ Hứa Đông Quân cũng đã hối cải, thật lòng muốn ở cạnh chăm sóc Di Linh, lẽ nào anh nhẫn tâm chia cắt hai người họ?”

“Hắn căn bản không xứng!” Tiêu Ngạn trước sau vẫn giữ một thái độ chán ghét như vậy.

Đúng lúc này, từ bên trong phòng mổ vang lên tiếng khóc của em bé, âm thanh này khiến cuộc đối thoại nảy lửa của bọn họ lập tức bị phá vỡ.

Không ai bảo ai, tất cả đều nhanh chóng chạy tới, vây kín lấy cánh cửa phòng mổ.

Vài phút sau y tá đẩy theo một chiếc xe nhỏ ra ngoài, và bên trong là một bé trai kháu khỉnh, dễ thương.

Vừa nhìn thấy, tất cả đều bất giác nở một nụ cười. Ngay cả Tiêu Ngạn, người từng không chào đón đứa trẻ này, cho đến bây giờ khi nhìn thấy gương mặt nhỏ bé ấy, trái tim cũng dần tan chảy, hận thù trong lòng phút chốc cũng biến mất đi.

Tuy nhiên vì sinh thiếu tuần nên em bé được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, còn về Tiêu Di Linh dù ca phẫu thuật rất thành công, nhưng cô cũng cần phải nằm lại phòng cấp cứu để theo dõi.

Vậy là Hàn Chi theo chân y tá đưa em bé rời đi, còn không quên gọi Hứa Đông Quân đi cùng mình, vì hắn có ở lại cũng không thể gặp Tiêu Di Linh trong lúc này, huống hồ Tiêu Ngạn nhìn thấy hắn, sợ lại càng nổi điên thêm.

Hứa Đông Quân lặng lẽ đi bên cạnh xe đẩy, ánh mắt rạng rỡ, không giấu được niềm hạnh phúc đang lan tràn.

Suốt một tuần qua, từ lúc biết tin Tiêu Di Linh gặp nạn, cho đến khi hắn liên tiếp đón nhận cái chết của mẹ và em gái hắn, hắn thực sự đã muốn buông xuông, đau đớn cùng dày vò khiến hắn muốn tự kết liễu cuộc đời mình.

Nhưng mà cho đến giờ phút này, hắn chính là thấy được ánh sáng trong bóng tối. Ngay khi thấy nụ cười của đứa bé, khát khao sống trong hắn lại trỗi dậy mãnh liệt.

Hắn muốn được nhìn ngắm con trai hắn, muốn được chăm bẵm, dạy dỗ, muốn được từng chút nhìn con trai hắn lớn, phải chăng hắn mong muốn như vậy là quá tham lam?

Cánh cửa phòng chăm sóc đóng lại, Hứa Đông Quân thất thần nhìn qua ô cửa kính, rất lâu sau đó hắn quay đến trước mặt Hàn Chi, rồi đột ngột quỳ xuống sàn.

Giọng nói khẩn thiết vang lên:

“Hàn Chi tôi cầu xin chị! Xin hãy chăm sóc và bảo vệ cho hai mẹ con cô ấy!”

Cô không tránh khỏi kinh ngạc, sau đó lấy lại bình tĩnh đáp: “Cậu đang nói gì vậy? Kể cả cậu không cầu xin tôi thì tôi vẫn sẽ làm như thế thôi!”

“Tôi biết chị là người tốt, là trước đây tôi đã phạm sai lầm, làm ra nhiều chuyện có lỗi với chị. Thật lòng tôi vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với chị! Hứa Hàn Chi, xin chị có thể tha lỗi cho tôi!”

Nhìn vết sưng đỏ trên gương mặt, cùng vệt máu loang lổ trên áo hắn khiến cô có chút đau lòng, liền vội vàng vẫy tay:

“Được rồi đứng lên đi! Đứng lên chúng ta nói chuyện!”

Hứa Đông Quân cắn chặt răng, một tay ôm bụng chật vật đứng dậy, có lẽ là do bạn nãy Tiêu Ngạn đã đánh vào mạn sườn, nên mới khiến hắn đau đớn như vậy.

Cô nhìn hắn hỏi: “Về mẹ con Di Linh cậu định làm thế nào?”

Hắn dùng ống tay áo thẩm đi máu đang rỉ ra ở nơi khóe miệng, đáp: “Tôi định đợi sau khi Di Linh tỉnh lại thì sẽ rời đi”

“Cậu muốn chối bỏ trách nhiệm sao?” Cánh mày cô nhíu lại, tỏ vẻ hoài nghi.

“Không phải!” Hắn lập tức lắc đầu: “Mà là tôi không dám đối diện với cô ấy, hơn nữa hiện tại tôi không đủ khả năng để có thể lo cho hai mẹ con cô ấy. Cho nên... tôi muốn đi làm, muốn kiếm thật nhiều tiền... để cô ấy... không phải khổ thêm nữa!”

Cô chậm rãi thở một hơi dài:

“Tôi đã chuẩn bị cho cậu một chỗ làm việc ở Hứa thị, cậu có thể đến đó bất cứ lúc nào!”

Hắn rơi vào trầm tư.

“Tiêu Ngạn cũng đang làm việc ở đó, tôi không muốn vì tôi mà mối quan hệ của hai người bị ảnh hưởng”

“Vậy cậu muốn đi đâu?”

“Trước hết là rời khỏi thành phố.”

“Đông Quân, cậu quyết định đi như vậy không hề nghĩ đến cảm xúc của Di Linh sao?”

“Cô ấy nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ càng thêm đau khổ.”

Cô biết thật ra Di Linh rất yêu Đông Quân, nhưng mà để đối diện với Đông Quân, hẳn Di Linh cũng sẽ khó xử và day dứt lắm.

Liệu có thể có một kết cục tốt đẹp cho hai người họ không đây?

“Hàn Chi thật sự cảm ơn chị!” Hứa Đông Quân cúi đầu một cách kính cẩn, sau đó xoay người bước đi.

“Khoan đã Đông Quân! Có chuyện này....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện