Konoha – Đêm yên tĩnh.
Trong phòng ngủ tại dinh thự Namikaze, ánh đèn mờ đục hắt bóng cậu lên vách gỗ.
Naruto ngồi xếp bằng giữa sàn, mắt khép hờ, hơi thở chậm rãi.
Không gian phong ấn.
Kurama nằm trước mặt Naruto đang ngồi thiền.
"Nghe kỹ, tiểu đệ."
Giọng nó trầm nặng, không còn vẻ trêu chọc.
"Chuyển hóa Âm Dương Độn… không giống bất kỳ nhẫn thuật nào ngươi từng học."
Naruto chậm rãi gật đầu.
Kurama hít một hơi sâu, giọng đều đều vang vọng khắp không gian tối:
"Chakra vốn được chia làm hai phần – Âm là tinh thần, Dương là sức sống. Ngươi thừa Dương, thiếu Âm."
"Muốn tạo ra Âm Độn, ngươi phải ép chakra Dương co lại, ngưng tụ, rồi bóp nén cho đến khi nó tự thay đổi thuộc tính."
Naruto nheo mắt, giọng khàn khàn:
"…Ép đổi bản chất?"
"Phải." Kurama gật nhẹ, đuôi khẽ quét nền đất. "Quá trình này giống như bắt lửa biến thành băng. Nếu tâm không đủ tĩnh, chakra sẽ bùng vỡ, làm ngươi tê liệt thần kinh vài ngày."
Naruto thở ra, mắt vẫn khép hờ:
"Ta hiểu."
Kurama nheo mắt, giọng trầm xuống:
"Đặt tay lên đầu gối. Tập trung tất cả chakra vào bụng dưới."
Naruto làm theo, cơn tê rần quen thuộc dâng lên.
"Giờ… dẫn luồng chakra lên tuyến thần kinh sau gáy."
Dòng chakra vàng cam di chuyển chậm rãi, chạy dọc cột sống.
Kurama nhìn chằm chằm, rồi đột ngột lên tiếng:
"Chậm thôi. Dẫn một phần thôi, đừng để nó phình ra."
"Đúng. Giờ, ngưng tụ nó ở gáy, tưởng tượng nó thành một hạt nhân nhỏ."
Naruto siết chặt tay, trán rịn mồ hôi.
Chakra Dương vốn lan tỏa sinh lực, nay bị ép co lại, quặn thành khối nén chặt.
Một lúc sau.
Kurama gật gù:
"Bây giờ… giữ trạng thái ấy. Không được động, không phân tán."
Dưới vầng trán đẫm mồ hôi, Naruto nghiến răng, giọng rít khẽ:
"Khốn… khó chịu thật."
Kurama phì cười một tiếng:
"Hử… mới bước đầu thôi. Nếu không chịu được, đừng mơ chạm đến Âm Độn."
Naruto mở mắt, ánh nhìn lạnh băng:
"…Ta sẽ làm được."
Ba ngày kế tiếp.
Mỗi đêm, Naruto ngồi bất động nhiều giờ, ép chakra Dương co rút đến cực hạn. Đôi khi luồng chakra vỡ tung, khiến thần kinh tê dại, toàn thân run rẩy. Nhưng cậu không ngừng.
Khi bình minh lên, cậu vẫn khoác áo Anbu, xử lý công việc như thường. Nhưng đêm đến… lại quay về căn phòng tối, ngồi bất động đến khi trời sáng.
Đêm thứ tư.
Kurama mở mắt, giọng khàn khàn, thấp hẳn xuống:
"Ngươi tiến bộ nhanh hơn ta nghĩ… Tiểu đệ."
Naruto không đáp, ánh mắt nhắm hờ, hơi thở đều đặn, giọng khàn nhưng dứt khoát:
"Chỉ cần còn đường tiến lên… ta không quan tâm mất bao lâu."
Trong không gian phong ấn, ánh mắt Kurama khẽ lóe lên – không còn giễu cợt, chỉ còn một vẻ nghiêm túc hiếm hoi.
Đêm thứ năm.
Trong phòng Naruto, ánh đèn đã tắt từ lâu.
Cậu ngồi xếp bằng giữa sàn, mồ hôi ướt đẫm lưng áo đen, hơi thở dồn dập.
Không gian phong ấn.
Kurama lặng lẽ quan sát, giọng khàn đục vang lên:
"Ngươi đã giữ được trạng thái co rút gần ba giờ. Rất khá."
Naruto siết chặt tay, mắt khép hờ:
"Tiếp theo thì sao?"
Kurama nheo mắt, giọng trầm nặng:
"Bước cuối cùng của giai đoạn nhập môn – bắt chakra Dương đã nén… tự mình biến đổi tính chất."
Naruto nhíu mày:
"…Tự biến đổi?"
"Phải." Kurama hạ giọng, gằn từng chữ: "Chakra không phải vật chết. Nó phản chiếu ý chí người sử dụng. Nếu ngươi không buộc nó khuất phục… nó sẽ tự tan vỡ."
Naruto khẽ mở mắt:
"Ta cần phải làm gì?"
Kurama nghiêng đầu, giọng chậm rãi:
"Tập trung ý thức vào khối chakra đang nén ở gáy. Tưởng tượng nó không còn là năng lượng sống… mà là thứ tinh thần thuần túy. Thứ… không có hình, không có sức mạnh chữa lành, chỉ là bản ngã của ngươi."
Naruto chậm rãi nhắm mắt, hơi thở sâu hơn.
Bên trong cơ thể, luồng chakra Dương bị ép thành khối nhỏ đang rung nhẹ, như muốn bùng nổ.
Kurama trầm giọng:
"Đừng sợ cảm giác đau. Đừng sợ tan vỡ. Nếu ngươi dao động… nó sẽ biến mất."
"Ta không dao động." Naruto khẽ đáp, giọng khàn khàn.
Cơn nóng ran từ gáy bắt đầu lan lên đỉnh đầu, kéo theo từng nhịp tê rần.
Giống như ai đó đang cắm lưỡi dao mảnh lạnh buốt vào sau cổ.
Naruto nén thở, giữ tâm trí hoàn toàn tĩnh.
Một giờ trôi qua.
Đôi vai Naruto bắt đầu run nhẹ. Mạch máu trên thái dương nổi lên căng đỏ.
Kurama quan sát rất lâu, giọng rầm rì:
"Chỉ thêm một chút nữa… đừng để chakra vỡ."
Toàn thân Naruto nóng lạnh xen kẽ. Tầm nhìn mờ đi từng khoảnh khắc.
Rồi—
Rắc.
Một âm thanh không thật vang lên trong ý thức.
Luồng chakra nén chặt… bỗng co lại thêm nửa nhịp, rồi dừng yên.
Nó không tan vỡ.
Không bùng nổ.
Chỉ lặng lẽ biến thành một luồng sáng xám nhạt, lờ mờ tách khỏi sắc vàng cam đặc trưng của Dương Độn.
Kurama mở mắt to hơn, giọng khàn khàn:
"…Đó."
Naruto hít một hơi sâu, trán rịn mồ hôi lạnh.
"…Đây là…"
Kurama khẽ cười, giọng thấp, lần đầu không còn giễu cợt:
"Một mầm Âm Độn. Chưa hoàn chỉnh… nhưng đã là khởi đầu."
Naruto mở mắt, ánh nhìn sắc lạ lùng – ánh nhìn của kẻ lần đầu chạm tay vào một quyền năng chưa ai chỉ dạy.
"…Ta làm được rồi."
Kurama hừ nhẹ, đuôi quét nền đất:
"Đừng tự đắc. Từ mầm nhỏ này… còn phải nuôi nó lớn lên. Chỉ khi chakra của ngươi có thể duy trì cho nó sinh sôi, Sharingan mới thực sự thức tỉnh."
Naruto siết tay, giọng khàn khàn nhưng chắc nịch:
"Vậy tiếp tục dạy ta."
Kurama cúi đầu, đôi mắt đỏ rực ánh lên thứ hứng thú hoang dại:
"Rất tốt, tiểu đệ. Chúng ta sẽ bắt đầu giai đoạn tiếp theo."
Kurama nghiêng đầu, đôi mắt đỏ rực chăm chú quan sát luồng chakra xám:
"Bước tiếp theo – dưỡng mầm. Ngươi phải cung cấp cho nó một dòng chakra Dương Độn cực nhỏ, đều đặn, để duy trì tồn tại."
Naruto cau mày:
"Chẳng phải Âm và Dương đối lập nhau? Hòa chung không làm nó tiêu tan sao?"
Kurama cười khẽ, giọng khô khốc:
"Thông thường là vậy. Nhưng nếu ngươi điều khiển tỷ lệ hoàn hảo, Dương Độn sẽ không xóa bỏ Âm Độn, mà giống như đất nuôi rễ cây. Chỉ có điều—"
Ánh mắt nó tối hẳn:
"—Nếu ngươi sơ suất, mầm Âm Độn sẽ tan biến, toàn bộ công sức sẽ đổ xuống sông."
Naruto gật chậm, giọng trầm:
"Được."
Kurama rít giọng:
"Tập trung."
Đêm thứ sáu.
Trong căn phòng tối, Naruto ngồi bất động. Mạch máu trên thái dương giật nhẹ, mồ hôi lạnh chảy dọc cổ.
Hơi thở cậu sâu và chậm, chakra Dương Độn khẽ luân chuyển lên gáy, chỉ dẫn một sợi mảnh bằng sợi tơ tiếp xúc mầm xám nhạt.
Không gian phong ấn.
Kurama lặng lẽ quan sát từng biến động.
"Chậm thêm… một nhịp… Đúng rồi."
Luồng chakra Dương chạm vào hạt mầm Âm Độn. Ban đầu, mầm run nhẹ, ánh sáng xám tối lại như sắp tắt.
Naruto nén hơi thở, không để ý thức dao động.
"Đừng vội. Để nó tự hấp thu…"
Rồi hạt mầm dần ổn định, ánh xám khẽ sáng lên.
Kurama nheo mắt, giọng khàn:
"Giữ như vậy thêm hai giờ. Nếu ổn định… mầm Âm Độn sẽ lớn gấp đôi."
Naruto cắn chặt răng, gân tay nổi lên, hơi thở nóng rực từ phổi phả ra từng nhịp.
Hai giờ sau.
Trán Naruto đã ướt đẫm mồ hôi. Mạch chakra mảnh như tơ vẫn duy trì tiếp xúc với mầm xám.
Kurama trầm giọng:
"Đủ rồi."
Mầm Âm Độn giờ đã lớn gấp đôi, ổn định hơn.
Naruto thở hắt ra, cơ thể lảo đảo. Nhưng ánh mắt cậu vẫn lạnh băng, không có chút mệt mỏi trong ý chí.
"Tiếp tục."
Kurama khẽ cười, giọng vừa khàn vừa thoáng tán thưởng:
"Ngươi đúng là điên thật đấy…"
Naruto không đáp, chỉ nhắm mắt, siết tay.
Đêm kế tiếp.
Naruto lặp lại quá trình.
Lại ngồi bất động hàng giờ, lại dồn ý chí giữ luồng chakra mảnh như sợi tóc.
Và mỗi đêm, mầm Âm Độn lại lớn thêm chút ít, ánh sáng xám nhạt dần đậm hơn.
Kurama dõi nhìn không rời, ánh mắt dần bớt khinh miệt, thay vào đó là thứ gì đó gần giống sự công nhận.
Đêm thứ chín.
Naruto mở mắt.
Giờ đây, mầm Âm Độn đã to bằng nắm tay, tỏa ánh sáng trầm trầm như tro lửa.
Kurama gật chậm, giọng khàn khàn:
"…Rất tốt. Ngươi đã bước qua giai đoạn khó nhất."
Naruto khẽ thở, ánh mắt không còn nghi ngờ, chỉ còn sự chắc chắn lạnh lẽo:
"Vậy bước tiếp theo là gì?"
Kurama cúi đầu, đuôi quét sàn đất:
"Nuôi nó thành hạch chakra. Đến khi Âm Độn có thể tự động vận hành… Sharingan sẽ tự mở ra."
Đêm thứ mười hai.
Kurama ngẩng đầu nhìn chằm chằm, giọng khàn khàn vang lên:
"Tốt, ngươi đã nuôi nó đến mức hoàn chỉnh."
Naruto khẽ mở mắt, hơi thở sâu, giọng khàn nhưng bình tĩnh:
"Vậy thì bắt đầu."
Kurama hạ giọng:
"Bước cuối cùng – dung hợp hạch Âm Độn vào mạch chakra của ngươi."
Naruto siết chặt tay đặt trên đầu gối:
"Nói cách làm."
Kurama nheo mắt, đồng tử đỏ rực co lại:
"Trước tiên, ngươi phải dẫn toàn bộ chakra Dương Độn dồn quanh hạch. Khối Âm Độn sẽ bắt đầu dao động, tìm cách hoà tan. Nếu ngươi không giữ tinh thần ổn định, nó sẽ tự vỡ."
Naruto nhắm mắt, hít một hơi dài.
Kurama tiếp tục, giọng trầm xuống:
"Khi luồng Dương Độn bắt đầu quyện vào, ngươi phải ép hạch thẩm thấu vào mạch chakra. Quá trình đó… sẽ cực kỳ đau đớn."
"…Hiểu rồi."
Kurama nhìn thẳng, giọng khàn đặc:
"Ngươi sẵn sàng chưa?"
Naruto mở mắt. Trong đáy mắt đen, không còn sợ hãi, chỉ còn sự quyết tuyệt lạnh lẽo.
"Ta sẵn sàng."
Bên ngoài – Đêm thứ mười lăm.
Naruto ngồi trên sàn gỗ, không gian im lặng đến đáng sợ.
Hơi thở cậu nặng nề. Mồ hôi rịn đầy trán.
Không gian phong ấn.
"Được rồi."
Kurama rít giọng.
"Đem toàn bộ chakra Dương Độn dồn lên gáy."
Naruto dẫn chakra vàng cam chạy dọc cột sống, bao phủ quanh hạch Âm Độn.
Hạch bắt đầu rung lên, tỏa ra một luồng khí lạnh rợn da.
Kurama trầm giọng, hơi gằn:
"Giờ… giữ cho ý chí ngươi tập trung tuyệt đối. Bắt đầu dẫn hạch trượt dọc mạch chakra chính."
Naruto nghiến răng.
Hạch Âm Độn bắt đầu dịch chuyển, chậm rãi rời khỏi điểm gáy, bò dọc cột sống như một vật sống.
Cơn tê rần lan khắp thần kinh. Mắt cậu tối sầm, tầm nhìn nhòe đi.
Kurama gầm nhẹ:
"Không được ngất! Giữ ý thức!"
"Ta biết!" Naruto gằn giọng.
Nửa giờ trôi qua.
Hạch đã xuống ngang lưng. Luồng chakra xám tím quấn lấy cột sống, trườn dần về bụng dưới.
Hơi thở Naruto đứt quãng.
Lồng ngực phập phồng.
Kurama gầm lên, giọng trầm như tiếng sấm:
"Chỉ còn một đoạn cuối. Ép nó nhập vào trung tâm mạch chakra. Nếu thất bại… tất cả sẽ tiêu tan."
Naruto khép mắt, trán rịn mồ hôi lạnh, giọng khàn khàn:
"…Không thất bại."
Cậu siết chặt tay.
Hạch Âm Độn rung dữ dội, rồi rục rịch nhập thẳng vào trong mạch chakra.
Một luồng lạnh lẽo quét dọc sống lưng, tê rần như nghìn kim châm.
Mạch chakra bỗng giãn ra, thu nhận khối năng lượng xa lạ.
Kurama nhìn không rời, giọng trầm xuống một bậc:
"…Tốt. Đừng buông ý chí. Duy trì nó… đến khi nó yên vị hoàn toàn."
Naruto nghiến răng, hơi thở nặng như gió bão:
"…Ta… biết!"
Hai giờ sau.
Trong bóng tối, hạch Âm Độn đã ngừng rung.
Nó nằm im, như một khối lõi vừa cắm rễ vào mạch chakra Naruto.
Kurama nhìn lâu, cuối cùng khẽ hừ giọng:
"…Được rồi."
"Ngươi… đã thành công."
Naruto thở dốc, từ từ mở mắt.
Đôi đồng tử đen lúc này tĩnh lặng – nhưng sâu trong đáy mắt, ánh đỏ thoáng lướt qua như dấu hiệu của thứ đang chờ thức tỉnh.
"…Tốt."
Ngày thứ hai mươi.
Bên trong không gian phong ấn, Naruto ngồi xếp bằng bất động.
Luồng khí xám tím trầm trầm tỏa ra từ bụng dưới, hòa vào dòng chakra vàng cam chảy khắp người.
Kurama nhìn chằm chằm qua song sắt, giọng trầm khàn:
"…Hạch Âm Độn đã dung hợp hoàn toàn vào mạch chakra của ngươi."
Naruto chậm rãi mở mắt, hơi thở bình tĩnh:
"Vậy là đã đủ điều kiện."
Kurama nheo mắt:
"Đúng. Từ giờ, chakra của ngươi đã có cả hai tính chất Âm và Dương. Ngươi không còn thiếu khuyết như trước."
Naruto gật nhẹ, ánh mắt sâu lạnh:
"Bước cuối cùng…"
Kurama khẽ cười, giọng khàn như đá ma sát:
"…Kích thích thần kinh thị giác, buộc Sharingan bộc phát."
Naruto nhắm mắt, giọng khàn khàn:
"Bây giờ ta phải làm gì?"
"Đơn giản nhưng đau đớn," Kurama đáp thẳng. "Ngươi phải tập trung Âm Độn, dẫn nó theo hai nhánh mạch chakra chạy thẳng lên hốc mắt, rồi ép nó hòa vào thần kinh thị giác."
Naruto gật đầu.
"Nhưng," Kurama gằn giọng, "nếu ý chí dao động, Âm Độn sẽ xé rách mạch thần kinh. Ngươi có thể mù."
"…Ta sẽ không thất bại."
Kurama im lặng nhìn một lúc, rồi chậm rãi gật đầu:
"Vậy bắt đầu đi…"
Naruto ngồi xếp bằng, tay đặt trên đầu gối. Mạch máu thái dương đã nổi lên đỏ bầm.
Kurama nghiêm giọng:
"Điều khiển Âm Độn chạy lên từ bụng dưới. Từng chút một… dẫn nó lên cột sống."
Naruto làm theo. Luồng chakra tím xám từ từ trườn lên dọc cột sống, lạnh như băng.
"Giờ… chia nó thành hai luồng nhỏ. Dẫn qua mạch phụ sau gáy, rồi ép vào thần kinh thị giác hai bên."
Naruto hít sâu, tay khẽ run.
Chakra Âm Độn chia làm đôi, bò chậm rãi qua cổ, tiến thẳng về sau hốc mắt.
Ngay khoảnh khắc nó chạm vào dây thần kinh thị giác—
Hự.
Một cơn đau nhói bùng lên dữ dội, như lưỡi dao cắm thẳng vào não.
Naruto nghiến răng, vai run bần bật. Hơi thở dồn dập như dã thú.
Kurama rít giọng, đồng tử đỏ co hẹp:
"Đừng dừng! Ép nó thẩm thấu!"
"…!"
Naruto khép mắt, ý chí siết chặt như thép. Hai luồng chakra xám tím bắt đầu thẩm thấu qua màng thần kinh, như hàng trăm chiếc kim lạnh buốt đâm vào tận tủy.
Nửa giờ sau.
Hơi thở Naruto khàn khàn, cổ áo ướt đẫm mồ hôi.
Kurama nhìn không rời, giọng trầm khẽ:
"Tiếp tục… lần này lại cho thêm một chút."
Hai luồng Âm Độn cuối cùng hòa hẳn vào thần kinh thị giác.
Naruto mở mắt.
Đôi đồng tử đen sẫm.
Trong khoảnh khắc, một quầng đỏ mờ chầm chậm dâng lên từ đáy mắt, lan khắp mống mắt.
Kurama khẽ nở nụ cười trầm đục:
"…Rất tốt."
Naruto hít một hơi dài, giọng khàn khàn nhưng bình tĩnh:
"Cuối cùng… cũng đến bước này."
Không gian phong ấn lặng như tờ.
Naruto ngồi bất động, hơi thở đứt quãng, mạch máu thái dương giật từng nhịp dữ dội.
Cơn đau âm ỉ trong hốc mắt chưa tan.
Rồi—
Một luồng cảm giác đau nhức sắc như lưỡi dao cắt ngang thần kinh thị giác, khiến cậu suýt bật tiếng rên.
"…!"
Hơi thở Naruto tắc lại trong cổ họng, hốc mắt nóng bừng, rồi lạnh hẳn đi.
Ngay sau đó, cậu cảm thấy một lớp chất lỏng ấm nóng bắt đầu rịn ra, len dọc gò má.
Trong vô thức, Naruto đưa tay lên lau.
Ngón tay vừa chạm vào mặt, cảm giác dính nhớp, ẩm ướt và có mùi tanh khiến cậu khựng lại.
Cậu cúi nhìn—
Mu bàn tay phủ đầy những vệt đỏ tươi loang chậm xuống cổ tay áo.
Naruto sững người. Hơi thở dồn dập như trống trận.
"…Máu?"
Một giọng trầm bình tĩnh vang lên từ khoảng tối phía sau:
"Phải."
Vergil bước tới, ánh mắt xanh lạnh lẽo chăm chú nhìn Naruto.
Khóe miệng hắn khẽ nhích lên một đường cong rất mỏng, không rõ là giễu cợt hay tán thưởng:
"Hãy tự xem bộ dạng của ngươi đi."
Naruto ngẩng đầu, ánh mắt vẫn mờ vì đau.
Trong khoảnh khắc ấy—
Cậu rút Yamato ra khỏi vỏ, thanh kiếm lạnh phản chiếu ánh sáng yếu ớt.
Lưỡi kiếm nghiêng lên ngang tầm mắt.
Naruto nhìn thẳng vào chính mình trong lớp phản chiếu thép sáng lạnh.
Đôi mắt—
Màu đỏ tươi lan tràn toàn bộ mống mắt, sâu như máu loãng.
Ngay chính giữa, con ngươi đen sắc bén.
Xung quanh, ba vòng câu ngọc đen tuyền xoay chậm như những lưỡi câu khắc lên đá.
Chúng trôi lặng lẽ quanh đồng tử, để lại quầng đỏ sâu hút.
Kurama nheo mắt, giọng khàn khàn:
"Cuối cùng… Sharingan của ngươi đã mở."
Vergil cúi đầu một chút, ánh mắt không giấu được tia tán thưởng hiếm hoi:
"Không tệ. Trông cũng hợp với ngươi đấy."
Naruto hít một hơi, lau chậm máu trên mặt, bàn tay vẫn run nhẹ.
Hơi thở khàn khàn bật ra:
"…Ta làm được rồi."
Trong ánh phản chiếu của Yamato, đôi mắt đỏ tươi vẫn lạnh lẽo, sâu như vực thẳm.
Kurama chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng qua song sắt.
Đôi đồng tử sâu như lửa than lặng lẽ quét qua mặt Naruto.
Giọng nó vang lên, khàn đặc, thấp hơn thường lệ:
"…Ta phải nói…"
Naruto lau sạch máu trên má, ánh mắt đỏ tươi vẫn không chớp.
"…Gì?"
Kurama khẽ phì một tiếng, không rõ là cười hay cảm thán:
"Một Uchiha bình thường… lần đầu thức tỉnh Sharingan… nhiều nhất chỉ mở được một câu ngọc."
Nó nghiêng đầu, móng vuốt quét nhẹ nền đá, giọng càng trầm:
"Những kẻ được gọi thiên tài… Itachi Uchiha, Shisui Uchiha… hiếm lắm mới khai mở được hai câu ngọc ngay lần đầu."
Hơi thở Naruto vẫn nặng nề, cổ họng khô khốc.
Kurama nheo mắt, đồng tử co lại một nhịp:
"Nhưng ngươi…"
"Ngay từ lần đầu tiên… đã mở ra ba câu ngọc hoàn chỉnh."
Một thoáng im lặng phủ xuống.
Kurama hạ giọng, tiếng nói vang vọng trong không gian phong ấn:
"…Quả thật kinh diễm. Mặc dù Sharingan vẫn là con mắt khiến bổn đại gia cảm thấy chán ghét."
Vergil đứng khoanh tay sau lưng Naruto, khoé miệng khẽ nhếch thành nụ cười rất nhạt:
"Không tệ, đệ tử của ta."
Naruto ngẩng đầu nhìn thẳng vào song sắt phong ấn, mắt đỏ rực như lửa sống:
"…Đây chỉ mới là bắt đầu."
Cơn đau nhói đã rút dần, để lại một thứ cảm giác kỳ lạ tràn khắp thần kinh thị giác.
Naruto hít một hơi thật sâu.
Rồi—
Cậu khẽ nheo mắt. Ngay lập tức, tầm nhìn bỗng rõ nét hơn gấp nhiều lần, như thể mọi đường nét của không gian đều được phác lên bằng dao khắc.
Từng vệt bụi li ti lơ lửng trong không khí. Từng sợi tóc rối khẽ rung theo từng hơi thở.
Naruto khẽ thở ra, giọng khàn khàn:
"…Thị lực tăng cường."
Kurama trầm giọng, giọng rì rầm vang vọng trong không gian phong ấn:
"Đúng. Một trong những năng lực cơ bản nhất của Sharingan – Tăng cường thị lực lên mức siêu phàm. Mọi chi tiết nhỏ nhất đều không lọt khỏi mắt ngươi."
Naruto chậm rãi di chuyển ánh nhìn.
Mỗi chuyển động của cánh tay, của thanh kiếm, dường như… chậm lại một nhịp, để ý thức kịp nắm bắt từng động tác.
“Dường như tốc độ của mọi thứ có vẻ chậm đi thì phải.”
Vergil gật nhẹ, giọng bình thản:
"Ngươi đang cảm thấy thời gian chậm đi. Đó là khả năng phân tích và dự đoán quỹ đạo – Sharingan giúp mắt và não bộ xử lý hình ảnh nhanh gấp nhiều lần người thường."
Naruto khép hờ mắt, hơi thở dồn chậm.
Ngay lúc đó, một ý nghĩ thoáng qua – và từ đáy đồng tử đỏ, ba câu ngọc đen bắt đầu xoay tròn.
Trong khoảnh khắc, cậu nhận thấy luồng chakra của Kurama – không còn mơ hồ như hơi sương, mà như một mảng ánh sáng sẫm rõ hình.
Naruto khẽ rít giọng:
"…Ta đang nhìn thấy chakra?"
Kurama cười khàn khàn, đuôi quét sàn đá:
"Phải. Đó là Đồng thuật Nhìn xuyên chakra – khả năng phân biệt dòng chảy chakra, phân tích nhẫn thuật và ảo thuật."
Vergil khoanh tay, giọng trầm như lưỡi dao quét băng:
"Nếu ngươi luyện đến cùng… không chỉ nhìn thấy chakra. Mà có thể bắt chước mọi nhẫn thuật, hình dung động tác trước cả khi đối thủ xuất chiêu."
Naruto khẽ nâng tay, ánh nhìn chậm rãi quét qua không gian phong ấn.
Mọi thứ rõ nét, mọi biến động chakra lặng lẽ hiện ra trong tầm mắt.
Cậu thở sâu, giọng khàn khàn:
"…Tốt."
Kurama gằn giọng, âm trầm:
"Vẫn chưa hết. Sharingan còn là con mắt của Ảo thuật bậc cao. Một khi ngươi kiểm soát chakra Âm Độn thành thục… bất kỳ ai nhìn thẳng vào mắt ngươi sẽ bị trói trong ảo ảnh."
Naruto khép mắt một nhịp, rồi mở ra, đồng tử đỏ như máu:
"Đủ rồi. Bấy nhiêu… đã hơn đủ để bắt đầu."
Vergil khẽ cười, khoé miệng cong lên một nét rất nhạt:
"Đôi mắt đó… cuối cùng cũng thuộc về ngươi."
Naruto nhắm mắt một nhịp, hít sâu, cậu chậm rãi thả lỏng ý chí.
Ngay khoảnh khắc ấy, ba vòng câu ngọc đen bắt đầu quay trở lại con ngươi.
Ánh đỏ tươi trong đồng tử rụt lại, biến mất dần dần và thay bằng màu xanh lam.
Naruto khẽ mở mắt.
Trong phản chiếu của thanh Yamato, đôi mắt cậu đã trở lại màu xanh lam tĩnh lặng.
Kurama nheo mắt, giọng trầm khàn:
"Ngươi đã học được cách đóng nó. Tốt."
Naruto hít sâu một hơi, gật nhẹ:
"…Vậy là xong."
Kurama nhìn cậu, khoé môi thoáng nhếch lên:
"Ngươi có vẻ hài lòng."
"Không hẳn." Naruto đáp khẽ, giọng trầm bình tĩnh. "Ta chỉ thấy có phần hơi phấn khích, sau đó sẽ ổn định lại thôi."
Kurama hừ khẽ, đuôi quét sàn đá:
"Muốn tự mãn thì chờ khi ngươi có Mangekyou hãy nói."
Naruto không cãi.
—--------------------------
Gió lạnh rít dọc mái nhà.
Naruto khoác áo choàng đen, nhấc tay kết ấn.
Hiraishin no Jutsu. (Phi Lôi Thần Thuật)
ẦM.
Không gian rách toạc, cuốn cậu biến mất.
Phòng thí nghiệm cũ của Root.
Orochimaru đang lật hồ sơ về tế bào Uchiha, tay cầm bút đỏ ghi chú. Karin đứng cạnh bảng đo chakra, mắt mệt mỏi sau nhiều đêm thức trắng.
ẦM.
Luồng không gian cuộn lên giữa phòng. Naruto bước ra, ánh mắt xanh lam trầm ổn.
Orochimaru ngẩng đầu, ánh mắt rắn thoáng co lại:
"Ồ… ngươi đến sớm hơn ta tưởng."
Naruto nhìn thẳng vào hắn, giọng bình tĩnh:
"Ta đã hoàn tất."
Karin cau mày, giọng ngờ vực:
"Hoàn tất?"
Naruto hít sâu, rồi chậm rãi khép mi mắt. Cơn lạnh tê rần dâng lên sống lưng.
Rồi cậu mở mắt.
Đôi đồng tử bật thành màu đỏ tươi, ba câu ngọc đen xoay chậm quanh con ngươi đen tuyền.
Căn phòng chìm trong yên lặng.
Orochimaru khẽ nở nụ cười mỏng, tay siết cây bút:
"…Quả nhiên."
Naruto khép mắt lần nữa. Khi mở ra, đồng tử đã trở lại xanh lam bình thản.
Cậu nhìn thẳng Orochimaru, giọng khàn khàn nhưng bình tĩnh như mặt nước chết:
"Sharingan… đã thuộc về ta."
Orochimaru nheo mắt nhìn đôi mắt xanh lam của Naruto vừa khép lại, rồi khẽ giơ tay:
"Đừng vội. Ngồi xuống."
Naruto cau mày:
"Xét nghiệm?"
“Đúng." Orochimaru khàn giọng, ánh mắt không giấu được sự hứng thú lạnh lẽo. "Ta muốn xét nghiệm toàn bộ biến đổi chakra và thể chất trước và sau khi ngươi mở Sharingan."
Naruto không phản đối, lặng lẽ ngồi xuống băng ca.
Karin lấy ra hai cặp máy đo chakra và sinh trắc, cẩn thận gắn lên thái dương và mạch tay cậu.
Nửa giờ sau.
Orochimaru chậm rãi lật từng tờ hồ sơ vừa in ra, ánh trầm tư.
Karin đứng bên cạnh, khẽ nuốt nước bọt:
"Mạch chakra khi mở Sharingan… dao động tăng khoảng 13%."
Naruto bình tĩnh nhìn thẳng:
"Tiêu hao như vậy… nhiều không?"
Orochimaru khẽ cười mỏng, giọng khàn khàn:
"Với một shinobi Uchiha bình thường… 13% đã là mức rất cao. Nhưng…"
Hắn đặt tờ giấy lên bàn inox, ánh mắt co hẹp:
"Với thể chất của ngươi – chakra dồi dào hơn hẳn người thường – thì mức tiêu hao này…"
Karin hít một hơi, tiếp lời nhỏ giọng:
"…Chỉ như một hạt cát ném xuống biển khơi."
Naruto im lặng một nhịp, mắt cụp xuống.
Orochimaru ngẩng đầu nhìn thẳng cậu, giọng trầm khàn:
"Ta đã quan sát nhiều ca cấy ghép. Nhưng chưa từng thấy ai – kể cả kẻ được gọi là thiên tài – dung hợp triệt để tế bào Uchiha như ngươi."
Naruto không đáp.
Karin hơi hạ mắt, thì thầm:
"Ngay cả khi mở Sharingan, cơ thể anh cũng không xuất hiện phản xạ đào thải nào… Tựa như… chính ngươi vốn dĩ là Uchiha."
Orochimaru khẽ nhếch môi thành nụ cười nhạt, giọng kéo dài:
"Nói ngắn gọn…"
Ánh mắt hắn khẽ tối lại, giọng trầm hẳn xuống:
"Hiện tại, ngươi không khác gì một tộc nhân Uchiha thuần chủng."
Naruto thở ra một hơi rất chậm, ánh mắt xanh lam nhìn trừng trừng vào khoảng không:
"…Tốt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương