Konoha – Khu điều dưỡng số 6.
Trời chưa sáng hẳn. Dãy hành lang lạnh lẽo chỉ có ánh đèn vàng hắt bóng dài trên sàn gạch.
Naruto bước nhanh, gót giày vang từng tiếng nặng nề.
Cậu đẩy cửa phòng bệnh.
Itachi ngồi tựa lưng trên giường, mái tóc đen phủ vai. Đôi mắt hờ hững dõi qua khung cửa sổ, lặng như nước đọng.
Naruto khép cửa sau lưng, ánh mắt sâu lạnh nhìn thẳng ông ta:
"Itachi."
Itachi không quay đầu, giọng khàn khàn:
"…Ngươi đến nữa sao."
Naruto bước thêm một bước, giọng trầm chắc:
"Ta muốn ngươi dạy ta ảo thuật của tộc Uchiha."
Itachi khẽ cau mày, lần đầu ánh mắt thoáng gợn:
"Ảo thuật của tộc ta… không phải ảo thuật thông thường, mà nó là ảo thuật độc nhất thuộc về tộc Uchiha, chỉ có Sharingan mới học được."
Naruto nhẹ giọng nói:
"Ta biết."
Itachi hạ mắt, giọng vẫn bình tĩnh:
"Vậy thì ngươi phí công vô ích. Không có Sharingan—"
Đột ngột, Naruto nâng cằm lên, ánh nhìn chậm rãi chạm thẳng vào mắt Itachi.
Itachi khựng lại.
Đôi đồng tử bình thản kia… chớp mắt biến thành màu đỏ tươi, sâu như vũng máu.
Ba câu ngọc đen tuyền xoay lặng lẽ quanh con ngươi đen sắc.
Trong khoảnh khắc, mặt Itachi thoáng co giật, đôi mắt đen sâu thẳm co rút thành hai chấm sắc lạnh.
Không khí trong phòng lạnh đến đáng sợ.
Itachi khẽ rít giọng, âm trầm như lưỡi dao cào qua đá:
"…Ngươi… cấy Sharingan?"
Naruto không né tránh ánh mắt ấy, giọng khàn khàn:
"Không."
Itachi khép mắt một nhịp, mí mắt run nhẹ.
"…Ngươi nói dối."
Naruto thở ra, nói:
"Ta dung hợp tế bào của tộc nhân Uchiha. Sau đó dựa vào nhiều điều kiện thuận lợi mà tự mình thức tỉnh Sharingan. Nguyên nhân rất dài dòng… Ngươi chỉ cần tin rằng đây không phải con mắt lấy từ bất kỳ tộc nhân Uchiha nào."
Itachi khẽ mở mắt, ánh đỏ phản chiếu câu ngọc vẫn xoay tròn trong mắt Naruto.
Rồi hắn khẽ thở dài:
"…Hóa ra đây chính là lý do lần trước cậu hỏi ta cách khai mở Sharingan."
Naruto không phủ nhận, chỉ im lặng nhìn thẳng.
Itachi hạ tay đặt lên gối, ánh mắt đã trở lại bình thản, nhưng trong đáy mắt vẫn còn một nét u ám không tan:
"…Ta chưa từng nghĩ, có ngày sẽ thấy đôi mắt này… trên gương mặt cậu."
Naruto nhắm mắt một cái, rồi mở ra, Sharingan đỏ sẫm dần lùi vào tận đáy đồng tử, trở về màu xanh lam bình tĩnh.
Itachi nhìn cậu rất lâu.
Cuối cùng, hắn khẽ nghiêng đầu, giọng mệt mỏi:
"Cậu muốn học ảo thuật… để làm gì?"
Naruto đáp không chần chừ:
"Để kiểm soát và sử dụng Sharingan tới cực hạn. Nếu không, nó chỉ là một món đồ trang trí."
Itachi hạ tầm mắt, giọng khẽ như thở dài:
"Cậu hiểu hậu quả của việc đắm sâu vào con mắt này chứ?"
Naruto siết tay, giọng trầm khàn:
"Ta hiểu."
"Cậu sẽ bị nó chi phối," Itachi tiếp, giọng như thì thầm, ánh mắt nhìn Naruto thật sâu. "Ảo thuật càng mạnh, trái tim càng dễ mục nát. Đây là con đường không lối về."
Naruto hít sâu, không né tránh:
"Vậy ta sẽ tự tìm đường ra."
Itachi lặng im. Một lúc lâu, hắn nhắm mắt, tựa đầu nhẹ vào khung giường.
"…Cậu đúng là kẻ ngoan cố."
Naruto không phản bác.
Itachi khẽ mở mắt, lần này không còn kháng cự, chỉ còn một nét bình thản buồn bã: "…Được."
"Ta sẽ dạy cậu."
Naruto khẽ mỉm cười.
Itachi nhìn thẳng vào mắt cậu:
"Nhưng ta sẽ phải nói cho cậu biết rõ, ảo thuật Uchiha không phải chỉ là kỹ thuật chiến đấu. Nó là nghệ thuật… bóp nát ý chí kẻ khác."
Itachi khép mắt một chút, rồi đưa tay lên, hai ngón trỏ và giữa chụm vào nhau.
"Vậy nghe kỹ."
Không khí như đặc lại.
Itachi mở mắt, Sharingan đỏ sẫm lóe lên – ba câu ngọc quay lặng lẽ quanh đồng tử đen.
"Đây là nguyên lý cơ bản nhất của ảo thuật tộc ta."
"Hãy cảm nhận chakra trong mắt. Tập trung nó thành một dòng, dồn qua thần kinh thị giác. Cảm giác sẽ như cậu cầm một sợi dây thừng vô hình… ném thẳng vào ý thức đối phương."
Naruto khẽ nhắm mắt, hít một hơi dài.
Dù cơ thể đã kiệt mồ hôi sau những đêm tu luyện, ánh nhìn cậu vẫn không hề dao động.
"Ta sẵn sàng."
Naruto mở mắt. Đồng tử biến thành màu đỏ sẫm, ba câu ngọc xoay rất chậm.
Itachi nhìn chằm chằm, giọng thấp:
"Rất tốt. Giờ… hãy thử gom chakra thành một đường thẳng, kéo nó lên tầm nhìn."
Naruto nhắm mắt nửa nhịp, tập trung.
Cảm giác như một sợi dây mảnh, lạnh buốt, được cậu nắm chặt từ trong óc, dẫn thẳng ra sau hốc mắt.
Cơn tê rần lan khắp thái dương.
Itachi nghiêng đầu, giọng khẽ nhưng chắc:
"Giữ tốc độ ổn định. Nếu dồn quá nhanh, dây thần kinh thị giác sẽ vỡ."
Hơi thở Naruto nặng dần, mồ hôi rịn trên sống mũi.
Một luồng chakra mảnh như sợi tơ dần trườn ra khỏi đồng tử, chạm vào lớp không khí giữa hai người.
Itachi khẽ nhắm mắt, giọng trầm hơn:
"Giờ… hình dung luồng chakra đó như một chiếc móc câu. Cậu đang cắm nó vào tầng ý thức của kẻ trước mặt."
Naruto nheo mắt, giọng khàn khàn:
"…Rõ."
Itachi mở mắt, Sharingan đỏ rực đối diện thẳng:
"Ta sẽ không kháng cự. Tập trung thử kéo tâm trí ta vào ảo cảnh đơn giản – hình ảnh bất kỳ mà ngươi tự chọn."
Naruto gật nhẹ, cậu siết tay, hít sâu.
Luồng chakra bỗng khựng lại, rồi cắm thẳng vào đôi mắt Itachi.
Cơn đau nhói như lưỡi dao lạnh cắm sau thái dương.
Tầm nhìn Naruto chao đảo.
Rồi—
Một hình ảnh chớp hiện. Trước mặt Itachi, nền gạch nhạt màu bỗng biến thành mặt hồ phẳng lặng. Tiếng gió lặng đi.
Naruto rít khẽ:
"…Ta làm đúng cách không?"
Itachi khẽ mở mắt, giọng bình tĩnh nhưng trong đáy mắt có tia ngạc nhiên:
"Ảo cảnh đơn giản… nhưng đủ rõ. Rất tốt cho lần đầu."
Naruto run nhẹ bả vai.
Sợi chakra mảnh tan ra.
Hình ảnh mặt hồ biến mất, trả lại phòng bệnh lạnh lẽo.
Itachi nhìn thẳng cậu, giọng thấp:
"Ảo thuật là sự áp chế ý chí. Mỗi lần dùng, tinh thần cậu sẽ hao tổn. Nếu không rèn luyện đều đặn, Sharingan sẽ phản ngược lại, ăn mòn tâm trí."
Naruto thở chậm, lau mồ hôi lạnh trên cổ:
"Hiểu rồi."
Itachi khép mắt, giọng trầm:
"Vậy… hôm nay đến đây."
Naruto không nói, chỉ cúi đầu thật nhẹ.
Dù mệt mỏi, trong đáy mắt cậu vẫn là ánh sáng lạnh lẽo, kiên định:
"Ngày mai… ta sẽ quay lại."
—-------------------------------
Cùng lúc với việc Naruto chăm chỉ học tập ảo thuật với Itachi, lúc này, tại biên giới Làng Sương Mù.
Mưa phùn lất phất quấn trên mặt đất bùn lầy lạnh ngắt. Một vùng rừng rậm ngả màu xám, lá rụng dày thành lớp.
Bốn bóng áo choàng đen lặng lẽ di chuyển giữa lối mòn vắng.
Sasuke dẫn đầu, mắt Sharingan mở nhẹ, quét dọc từng tán cây. Suigetsu vác Kubikiribōchō lên vai, vẻ mặt lười biếng nhưng đồng tử ánh lên hứng thú.
"Đi gần tháng trời, cuối cùng cũng ngửi được mùi…"
Sakura hạ mũ trùm, mắt chăm chú nhìn cuộn giấy chỉ dẫn trong tay:
"Địa điểm cuối cùng Utakata bị phát hiện là khu vực đầm lầy phía đông. Sau đó hắn biến mất, nhưng dấu vết chakra vẫn còn loang ra vài hướng."
Jugo khom người, tay đặt lên mặt đất lầy.
Chakra từ lòng bàn tay khuếch tán, cảm ứng tỏa ra.
"Ở đây có dấu vết của Lục Vĩ." Giọng Jugo trầm chắc. "Hơi nhạt… nhưng không lẫn được."
Sasuke đứng thẳng, ánh mắt lạnh như thép:
"Chỉ cần xác định hướng di chuyển, ta sẽ tự tay bắt hắn."
Suigetsu nhướn mày, cười khẩy:
"Ngươi tính một mình tranh công chắc?"
Sasuke không đáp. Sharingan khẽ xoay, đồng tử đỏ lặng lẽ khóa vào phương đông.
"Di chuyển."
Nửa canh giờ sau.
Đầm lầy phủ lớp sương bạc, hơi nước lạnh tỏa dọc các mô đất nổi lổn nhổn.
Sakura ngồi thụp xuống, tay chạm mép vết lõm in dấu chân sâu bất thường:
"Đây là bước chân Utakata. Cực kỳ nhẹ… nhưng vẫn để lại dấu tích."
Jugo trầm giọng:
"Nhiều vết chakra lạ… như bị kéo dọc đường."
Suigetsu khẽ liếm môi, tay siết chặt chuôi kiếm:
"Hắn bị thương?"
Sasuke trầm mặc nhìn vệt bùn lún. Gió lạnh tạt ngang mặt, vạt áo choàng đen phất mạnh.
Sasuke khẽ khom người, Sharingan lóe lên ánh đỏ lạnh:
"Không quan trọng."
Hơi thở hắn bình tĩnh, trầm như mặt nước chết:
"Dù hắn chạy đến đâu… ta cũng sẽ bắt hắn về."
Sương mù dày như tấm lụa xám, che lấp mọi tầm nhìn. Hơi nước lạnh tràn lên mặt đất, quấn dọc thân cây ẩm mốc.
Sasuke đứng trên một cành cây mục, Sharingan đỏ sẫm xoay chậm. Hắn đưa tay ra hiệu.
Jugo trượt người xuống một gốc liễu, tay đặt lên bùn lạnh.
"Chakra… rất nồng, hắn ta đang ở rất gần đây."
Suigetsu liếm môi, tay siết chặt chuôi Kubikiribōchō.
"Có lẽ hắn đã phát hiện ra chúng ta."
Sakura kéo nhẹ mũ trùm, mắt nhìn thẳng vào Sasuke:
"Ra hiệu?"
Sasuke không trả lời. Chỉ khẽ nghiêng đầu.
Một lúc sau—
ẦMMMM! Mặt đầm lầy bất ngờ bùng lên cột nước khổng lồ. Áp lực đập thẳng vào vạt áo bốn người, xé tung hơi sương.
Từ giữa cột nước, một bóng áo xanh xám lướt ra, tóc dài ướt dính lên má.
Utakata.
Đôi mắt hắn lạnh băng, giọng khàn khàn:
"Akatsuki… các ngươi là ai?"
Sasuke rút thanh Kusanagi, ánh nhìn không gợn sóng:
"Không cần nói nhiều. Ngươi sẽ đi cùng chúng ta."
Utakata nheo mắt.
Khí áp mỏng toả quanh vai hắn, chakra Lục Vĩ bắt đầu tràn ra, ánh lên màu lam nhạt.
"Ta không có thói quen nhẫn nhục."
Hắn nâng tay. Một bong bóng chakra khổng lồ phình ra, rung nhẹ, rồi nổ tung.
ẦMMMM!
Sóng xung kích thổi bạt bùn đất và sương mù.
Suigetsu lách ngang, kiếm dựng trước ngực, giọng cười khẩy:
"Hừ… chơi lớn thật."
Jugo gầm thấp, hai cánh tay bắt đầu biến đổi thành lớp giáp xương đen sì.
"Chakra… đang tăng rất nhanh."
Sasuke không nhúc nhích.
Sharingan xoáy mạnh, đồng tử đỏ rực.
"Đừng chậm trễ."
ẦM!
Cậu biến mất khỏi cành cây, Kusanagi chém thẳng vào vai Utakata.
Utakata lùi nửa bước, tay quét ngang.
Một luồng chakra lam hoá thành bong bóng chắn cứng như thép, đỡ nhát kiếm.
Ngay khoảnh khắc đó—
Sakura lướt từ phía sau, tay kết ấn.
"Suiton: Mizurappa!" (Thủy Độn – Loạn Lưu Thuật)
Một dòng nước bắn thẳng vào lưng Utakata, nhưng hắn nghiêng vai, chakra bung ra như vảy giáp chặn toàn bộ.
"Vô ích."
Utakata lạnh giọng, hạ tay.
Mười mấy quả bong bóng chakra phình lên quanh người, rung nhẹ.
Suigetsu bật cười, nhổ bãi nước bọt:
"Ta ghét mấy trò bong bóng này."
"Chịu khó mà phá đi."
ẦMMMM!
Hàng loạt bong bóng đồng loạt nổ tung, sóng xung kích dập xuống mặt đầm lầy.
Mặt đất rạn nứt, nước bắn trắng xóa.
Sasuke lướt sang trái, Sharingan ghi lại mọi chuyển động của chakra.
Jugo gầm lên, cả thân hình phình lớn, cánh tay xương đen đập thẳng xuống Utakata.
"Đừng khinh thường ta!"
Utakata lướt ngang, tay kết ấn cực nhanh.
"Bong bóng… nổ."
Một loạt quả cầu nhỏ bắn ra, đập thẳng vào ngực Jugo.
ẦM!
Khí áp hất Jugo lăn ra xa, bùn đất tóe lên mấy trượng.
Sasuke rít giọng, ánh mắt đỏ lạnh lẽo:
"Không kéo dài nữa."
"Chidori!"
Chakra sấm chớp trào ra tay trái, rít lên chói tai.
Sasuke phóng thẳng về phía Utakata.
Trong khoảnh khắc, mặt hồ bùn nứt toác, hơi sương rẽ thành hai luồng.
Đôi mắt Sharingan xoáy sâu vào luồng chakra Lục Vĩ – và hắn khẽ nhếch môi lạnh lẽo.
Sasuke lao thẳng, bàn tay bọc Chidori sáng trắng, luồng điện xé nát màn sương lạnh.
ẦMMM!
Chidori quét ngang, đập thẳng vào bong bóng chắn của Utakata. Ánh lửa tóe ra.
Utakata nghiến răng, mắt lóe lạnh:
"Chỉ dựa vào sức mạnh này… thì chưa đủ bắt ta."
Hắn giật tay, kết ấn cực nhanh. Hàng chục quả bong bóng chakra xanh lam bắn ra, xếp thành vòng xoắn bao quanh Sasuke.
"Chết đi."
ẦM!
Toàn bộ bong bóng đồng loạt nổ tung. Sóng xung kích dội bùn đất cao hơn đầu người.
Suigetsu bật lùi, mắt nheo lại:
"Chết tiệt…"
ẦMMM!
Luồng sét xé tan làn hơi nước.
Sasuke lao ra từ giữa đám khói, áo choàng đen rách tả tơi, ánh nhìn đỏ rực.
Utakata thoáng sững người. Đôi mắt Sharingan của Sasuke đang xoáy cực nhanh, câu ngọc quay lặng lẽ.
Sasuke nâng cằm, giọng lạnh tanh:
"Đến lượt ta."
Hơi thở Utakata khẽ trầm xuống. Hắn giơ tay kết ấn, chakra Lục Vĩ trào ra thành từng lớp giáp mỏng bao phủ cơ thể.
Sasuke khép mắt nửa nhịp, rồi mở ra.
Mangekyō Sharingan.
Đồng tử biến đổi. Ba câu ngọc đen tan chảy, nhập lại thành hình xoáy sắc nhọn, đỏ sẫm như máu.
Utakata hít mạnh một hơi, ánh mắt lạnh băng.
"…Mangekyō… Sharingan."
Sasuke không đáp. Đôi mắt đỏ sẫm nhìn sâu vào thẳng mắt hắn.
"Amaterasu."
PHỪNG—
Không gian quanh Utakata xuất hiện những đốm lửa màu đen. Thân thể hắn điên cuồng giãy dụa trong đau đớn.
Sasuke thở chậm, Mangekyō Sharingan xoáy nhẹ. Chỉ trong một phút, Utakata khụy gối, tay run bần bật, ánh nhìn đờ ra, cơ thể đầy vết cháy xém.
Jugo nghiêng đầu, giọng trầm thấp:
"…Đã kết thúc?"
Sasuke không nhìn đồng đội, giọng khàn:
"Amaterasu đã phá hủy gần hết cơ thể hắn. Mặc dù chưa chết nhưng cũng tê liệt rồi."
Suigetsu bước lên, lười biếng ho một tiếng:
"Còn định giữ sống không?"
Sasuke nhìn xuống Utakata, mắt Mangekyō Sharingan xoáy chậm:
"Akatsuki muốn Jinchūriki nguyên vẹn."
"Trói hắn lại."
Sakura gật đầu, lấy ra cuộn dây phong ấn.
Sasuke khép mắt một nhịp.
Mangekyō Sharingan rút lại, trở về màu đen bình thản.
Sakura quỳ xuống, rút cuộn dây phong ấn chuẩn bị trói Utakata đang quỳ gối bất động.
Nhưng—
Vù.
Tiếng gió rít qua tán cây. Một tiếng còi lệnh thanh lãnh lên giữa màn sương.
Suigetsu nheo mắt, giọng cộc cằn:
"…Có gì đó không ổn."
Jugo ngẩng đầu. Ánh mắt nặng như chì.
"Mười tám luồng chakra khác… đang tới rất nhanh."
Một giọng lạnh lẽo vang lên từ bìa rừng:
"Uchiha Sasuke, Akatsuki… các ngươi dám xâm phạm lãnh thổ Làng Sương Mù."
Sasuke siết chặt chuôi kiếm, mắt đỏ rực trở lại.
ẦMMM!
Hơn mười bóng áo bảo hộ Sương Mù phóng ra, vây tròn quanh đầm lầy.
Tất cả đều đeo mặt nạ, trên băng trán khắc biểu tượng ba làn sóng.
Sakura rít khẽ:
"…Anbu Làng Sương Mù."
Một ninja áo choàng đen bước lên trước, giọng trầm:
"Utakata-sama, ngài còn nghe được không?"
Utakata run nhẹ bả vai, mắt lờ đờ, giọng khản đặc:
"…Đừng… để chúng bắt… ta…"
Sasuke hạ giọng, ánh mắt lạnh lẽo:
"Chúng ta rút."
Suigetsu bực bội:
"Đùa à? Công cốc hết sao?"
Sasuke không đáp. Chỉ nhấc kiếm lên ngang mặt, ánh Sharingan xoáy mạnh:
"Chúng ta không thể đối đầu cả một đội Anbu trên lãnh thổ của họ."
Jugo gật đầu, bàn tay giáp xương gõ nhẹ mặt bùn:
"Rút lui. Nhanh."
ẦMMM!
Một loạt khói mù bùng lên. Sasuke và Suigetsu phóng thẳng lên cao, Sakura nhảy lùi kéo Jugo rời khỏi vòng vây.
"Không để chúng thoát!"
Ninja Sương Mù bắn dây thép chakra quấn ngang thân cây. Nhưng Sasuke đã lướt qua, Sharingan chớp đỏ, né toàn bộ.
Trong hỗn loạn, Utakata ngã quỵ, máu tươi trào ra miệng.
Một Anbu quỳ xuống đỡ vai hắn, giọng trầm khẩn trương:
"Chúng tôi sẽ đưa ngài về. Xin giữ tỉnh táo!"
Rìa đầm lầy.
Sasuke đáp xuống cành cây cao, hơi thở bắt đầu rối loạn, hốc mắt bắt đầu chảy máu:
"Không đuổi nữa. Chúng sẽ tập trung cứu hắn."
Phía xa, ánh lửa và khói mờ lên từ đội cứu viện.
Sakura cau mày, siết chặt nắm tay:
"Vậy là… thất bại?"
Sasuke không quay đầu, giọng khàn lạnh:
"Không. Chỉ là tạm hoãn."
Suigetsu rít khẽ, ném ánh nhìn căm ghét về phía đầm lầy:
"Lần sau… hắn không trốn được."
Jugo cúi đầu, giọng thấp:
"Đi thôi."
Bốn bóng áo đen biến mất vào màn sương. Sau lưng họ, Anbu Sương Mù nhanh chóng phong tỏa đầm lầy, nhấc Utakata bất tỉnh đưa về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương