Cố Thanh Sơn từ khuôn mặt tuấn tú màu lúa mạch có chút trở phiếm hồng, vội vàng che giấu nói:

“Đại nương làm ăn thật là ngon, đã lâu lắm rồi ta không được ăn ngon như vậy”

“Ngon thì liền ăn nhiều chút, hôm nay Ninh Bân không có nhà, cả cái bàn ăn lớn như thế này cứ thoải mái mà ăn, đừng chừa lại. Mấy hôm nay trời nóng, nếu mà để đến ngày mai sẽ hư.”  Cha Ninh nhìn thấy Cố Thanh Sơn quả thật có chút gầy, hốc mắt lõm cả vào trong, tuy nói nhìn qua tinh thần không tệ, bất quá mập lên chút mới gọi là tốt.

“Ninh Bân ca ở trấn trên sao?” – Cố Thanh Sơn hỏi.

“Đúng vậy, hiện tại trong nhà không có việc nhà nông, hắn sẽ ở trong Phúc khách điếm, làm sổ sách thu chi cũng tốt”.

Từ lúc 10 tuổi Ninh Bân đã đi lên trường tư cách đó vài dặm đọc sách tính ra cũng hơn 2 năm, cũng đã học xong viết chữ cùng tính toán sổ sách, ở Trữ Gia Trang này cũng được xem là một người đứng đầu. Vì thế, hắn liền thoát khỏi vận mệnh suốt ngày trồng trọt ngoài đồng đi lên trấn trên Phúc khách điếm làm thầy ký, chỉ khi vào những ngày mùa bận rộn mới phải về làm việc mấy ngày.

Một bên nói chuyện, một bên ăn cơm không khí thật hài hòa tốt đẹp. Cố Thanh Sơn ăn hai cái bánh bao sẽ không phải không biết xấu hổ mà lại ăn thêm nữa, mà hắn thì đang ở thời điểm sung sức, lực ăn cũng lớn, cha mẹ Ninh như thế nào lại không biết, buộc hắn ăn thêm một cái bánh nướng thật lớn đem đồ ăn trên bàn quét vơi đi gần hết mới tạm vừa lòng mà cho hắn về.

Vào đêm trời sao thưa thớt, Cố Thanh Sơn nằm ra trước ruộng dưa nhàn nhã vắt chéo chân thả hồn mơ mộng tương lai tươi đẹp sau này. Chờ khi cưới Ninh Hinh, hắn để cho nàng thoải thích mà chăm sóc hoa cỏ, những thứ như việc nhà nông nặng nhọc cũng sẽ không cho nàng làm, hắn sức lớn một mình là có thể sắp xếp mọi thứ thật tốt. Sau khi thành thân, Ninh Hinh sẽ sinh ra một tiểu hài tử mập mạp, vợ chồng hắn liền chăm chú mà dõi theo tiểu tử ấy lớn lên lon ton đi đến trường, đến khi đó lại giống một cái tiểu tử Ninh Hạo bướng bỉnh.

Không đủ, như vậy chưa đủ hắn còn muốn có thêm một tiểu khuê nữ, xinh đẹp giống Ninh Hinh, như vậy mỗi ngày hắn đều sẽ ôm tiểu nha đầu đi hái hoa sen, ngắt hoa lài, lại làm ngựa cho nha đầu ấy cưỡi.

Liên tiếp vài ngày, Cố Thanh Sơn đều đắm chìm trong giấc mộng tuyệt vời hắn vẽ mà không thoát ra được. Ninh Hinh vẫn chưa tới ruộng rau, hắn liền mỗi ngày nhìn qua mà ngây ngô cười. (Tiểu Đăng: Thôi, bó tay, hết thuốc chữa)

Sáng sớm một ngày nọ, Cố Thanh Sơn tỉnh dậy thật sớm đi kiểm tra ruộng dưa một lần, tiếp đó đi ra bờ sông rửa mặt, thuận tay hái hái một cái đài sen, thong thả ngồi trên bãi cỏ xanh mà bóc ăn.

Một cô nương mặc y phục thêu hoa cầm một cái làn nhỏ từ trong thôn đi ra. Cố Thanh Sơn mắt mở sáng ngời, nhưng rất nhanh lại biến mất, ánh mắt lại ảm đạm đi mất phần. Đây không Ninh Hinh, mà là Tiểu Hà.

“Thanh Sơn ca, sớm như vậy huynh đã dậy rồi ư” – Tiểu hà đi qua cây cầu nhỏ, tiếng tới gần hắn.

“ Đúng vậy, sao muội lại tới đây? Có chuyện gì sao?” – CỐ THANH SƠN nghi hoặc hỏi.

“Hôm nay, nương muội muốn đi trấn trên bán trứng chim, ta nghĩ hái vài cái đài sen, đi theo nương cùng bán, nói không chừng cũng có thể kiếm được một ít”.

Xung quanh các hồ nước của thôn luôn có thể hái đài sen dại để ăn, bán hẳn không được. Bất quá đến trấn trên lại không gần nguồn nước, nếu chọn đúng thời điểm cũng có thể bán được một ít.

“Đài sen gần bờ đều bị người khác hái đi hết rồi, phải lội ra ngoài thì mới hái được. Muội đừng xuống, ta xuống đó hái rồi ném lên bờ, muội ở đó đếm là được rồi”. Sáng sớm, nước có chút lạnh, Cố Thanh Sơn không quan tâm, xắn quần lên lội xuống nước, hái một ít đài sen ném lên bờ.

Có một cái lá rất lớn, phía dưới có một cái đài sen khổng lồ, vừa nhìn qua đã thấy các hạt sen mập mạp, thập phần no đủ, Cố Thanh Sơn vui vẻ thân thủ cầm lên muối hái, rồi đột nhiên buông tha. Nói không chừng hôm nay Ninh Hinh sẽ đến đất trồng rau, cái này giữ lại cho nàng đi.

“Tiểu Hà, không sai biệt lắm, còn lại đều quá nhỏ, vẫn chưa thể ăn, mấy ngày nữa hẵng hái tiếp đi” – Cố Thanh Sơn hướng tới bờ hô lớn, sau đó nhanh chóng leo lên bờ.

“ Đủ rồi, Thanh Sơn ca, đã hơn nửa làn, huynh vất vả rồi, hắc hắc…” – Tiểu Hà mở miệng cười rồi đậy làn quay về.

Cố Thanh Sơn nhìn bóng dáng Tiểu Hà đến xuất thần, cái nha đầu này với Ninh Hinh tuổi không sai biệt lắm, chính là tính tình kém nhau quá xa. Ninh Hinh giống như đóa hoa nhài kiềm diễm sau mưa, vừa nhẹ nhàng khoan khoái vừa có hương vị ngọt ngào. Tiểu Hà thì khác, giống như một cái hoa bí vậy, tính chất cũng giống hắn thô sơ, nói chuyện thanh âm cũng là ngây ngô. Cái vòng eo đó so với Ninh Hinh ắt hẳn phải hơn gấp đôi, cái hông to uốn éo, người trong thôn nói như vậy mới là vóc người đẹp, khỏe mạnh, rất dễ sinh. Chính là, Cố Thanh Sơn vẫn cảm thấy là Ninh Hinh mới đẹp, mười tám dặm của thôn không có công nương nào đẹp như Ninh HInh cả.

“ Thanh Sơn ca, huynh nhìn gì vậy?” – Ninh Hinh mang theo thùng gỗ nhỏ đứng ở phía sau hắn, mỉm cười chào hỏi.

Đột nhiên nghe được thanh âm người trong mộng, Cố Thanh Sơn vừa mừng vừa sợ, lập tức quay đầu lại, gặp được khuôn mặt ngày ngóng đêm trông, hắn kích động mà chân đều muốn run lên. Nàng bao lâu rồi mới tới ruộng rau này? Chẳng lẽ là do hắn bảo toàn đài sen kia đúng thời điểm?

Chính là….

Nàng vừa mới nói cái gì?

Hỏi hắn nhìn gì cơ? Hắn đang nhìn…. Tiểu Hà. Tuy hắn nhìn Tiểu Hà, nhưng trong lòng là nghĩ đến Ninh Hinh nha. Hắn thật muốn cùng nàng giải thích rõ ràng, rồi lại không biết phải mở miệng như thế nào. Bị người trong lòng bắt được lúc này, quả thật không có từ ngữ nào để hình dung.

Nháy mắt trán Cố Thanh Sơn đổ đầy mồ hôi, liền đoạt lấy cái thùng gỗ trong tay Ninh Hinh nhanh chóng chạy đến bờ sông múc một thùng nước đầy, rồi lại nhìn đến cái lá sen khổng lồ khắc trước, thẳng một mạch mà hái xuống cái đài sen.

“Ninh HInh muội, cái đài sen này là ta cố ý để lại cho muội”. Hắn đưa tay lên, đem đài sen ném lên bờ, Ninh Hinh vươn tay tiếp được, vừa vặn lọt vào hay lòng bàn tay.

Ninh Hạo từ trên cầu hí hửng chạy tới, vừa chạy vừa hô tô gọi nhỏ:

“Thanh Sơn ca, ta nhìn thấy một con cá thật là to từ thượng du bơi đến đây, huynh mau mau bắt đi”

Cố Thanh Sơn vừa nghe có cơ hội trổ tài, nhất thời tinh thần hung phấn, chạy lên bờ đem thùng nước cất kỹ, nhặt cây xiên lên rồi nhảy ngay xuống bờ sông nước trong vắt, quả nhiên thấy một con lóc quả thật to đen tuyền đang xuôi dòng bơi đến.

“Hắc”…. Hắn nắm chặt cái xiên đột ngột phát lực, hướng tới con cá lóc cắm qua, thế mà lại thật chính xác mà đem con cá xiên qua tại đáy sông.

“Ninh Hinh, cầm” – Cố Thanh Sơn lấy cá ra khỏi cái xiên, vui mừng ném đến chân Ninh Hinh.

Một con cá béo mập, chừng bằng một cánh tay dài như vậy, tuy là trên người bị xuyên thủng, lại còn ương ngạnh mà nằm vặn vẹo. Ninh Hinh đưa tay không lại bắt, lại bị nó uốn éo mấy cái mà trượt ra khỏi tay.

Cố Thanh Sơn lại ném thêm mấy con lên bờ, Ninh Hạo hoan hô nhảy nhót đếm tới đếm lui trong thùng gỗ. Bầy cá bơi qua bơi lại, nước sông lại khôi phục lại dáng vẻ thanh bình trong suốt. Cố Thanh Sơn nhảy lên bờ, đem xiên cắm trên mặt đất, bước mấy bước chân đến bên người Ninh Hinh.

“Để huynh giúp muội”.

Hắn nhìn con cá xoay tới xoay lui đến vui vẻ trên tay Ninh Hinh, liền vươn đôi bàn tay to bao lại tay Ninh Hinh, hai người hợp lực đem con cá cứng đầu bỏ vào thùng gỗ.

Ninh Hinh lấy ngón tay xoa xoa chóp mũi (Tiểu Đăng: vâng, tay mới bốc con cá -_- ), nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng xinh, hai cái lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện trên má. Cố Thanh Sơn khoanh tay đứng một bên, vừa rồi cầm tay nàng, quả là nhỏ bé.

Ninh Hạo nhìn mấy con cá lớn cười đến múa may quay cuồng vui sướng:

“Tỷ, mấy ngày nữa là sinh nhật tỷ, nếu cũng có thể bắt được cá lớn như thế thì tốt rồi. Thanh Sơn ca, tỷ của đệ sinh nhật vào đầu tháng 8, huynh có thể trước là một cái sọt bắt cá không? Mẹ đệ nhất định làm bàn lớn đồ ăn, huynh cũng tới nhà đệ ăn cơm đi.”

“Được” – Cố Thanh Sơn vội vàng đáp ứng, lặng lẽ liếc nhìn Ninh Hinh một cái, quả nhiên thấy nàng dung ánh mắt cảnh cáo nhìn Ninh Hạo chuyện nói loạn.

Đối với ánh mắt cảnh cáo của tỷ tỷ, Ninh Hạo cũng không xem vào mắt, ngước cổ nói:

“Làm sao vậy? Thanh Sơn ca cũng không phải ngoại nhân, tới nhà chúng ta ăn bữa cơm cũng tính là gì, nhìn tỷ thật đúng là lòng dạ hẹp hòi”

Ninh Hinh bất đắc dĩ nhăn mặt, quay đầu vừa cười vừa nói với Cố Thanh Sơn:

“Thanh Sơn ca, huynh đừng nghĩ nhiều, muội không phải có ý tứ đó”

Cố Thanh Sơn ngây ngô cười cười, khoác tay nói không chuyện gì. Ngoài miệng thì nói không có chuyện gì nhưng thật ra trong lòng đã bắt đầu yên lặng mà tính toán. Trong vườn còn khoảng nửa xe dưa có thể bán, vừa vặn mấy ngày tới kéo lên trấn bán, mua cho Ninh Hinh một món quà nho nhỏ, nên mua cho nàng cái gì đây?

Sờ soạng tay nàng cả ngày, hắn đều cảm thấy trong lòng bàn tay quả thật ngứa ngáy, trong lòng lại càng ngứa. Thời điểm đi ngủ, thậm chí hắn còn thấy được một đôi tay ngay ngắn trước mắt.

Tay nàng mềm mại, sờ sờ thật là thích… (Tiểu Đăng: ta cũng muốn thử sờ sờ… hức)

Mấy ngày kế tiếp, hắn đều ra sức mà làm một cái sọt bẫy tôm. Cái này là dùng cây gỗ chống đỡ, lại dùng dây thừng vây xung quanh. Sau đó đem dây thừng chia làm các sợi nhỏ chắc chắn, sợi dọc đan vào các thanh gỗ làm thành một cái lưới, tạo thành một cái lồ mà tôm có thể dễ dàng đi vào, cái lỗ phải thật tỉ mỉ tạo thành một hình dạng khéo léo quay vòng, như vậy cá mới có thể bị nhốt ở trong không ra được. Cho nên mới nói, cũng không phải mỗi người đều có thể trở thành một tay sát cá.

Cố Thanh Sơn vừa thông minh lại khéo tay, còn dụng tâm tập trung mà làm việc, cho nên hắn làm cái có thể bẫy được cả cá lẫn tôm. Nhưng dây thừng thời gian ngâm trong nước có hạn, qua chừng 10 ngày sẽ hư hỏng, lại phải kiên nhẫn mà ngồi đan lại một lượt.

Rốt cuộc trước sinh nhật Ninh Hinh một ngày, liền đụng phải Mạnh Lực cùng mẹ hắn đi chợ. Mạnh Lực nương có vóc dáng cao to, mạnh mẽ, giọng cũng lớn, thấy Cố Thanh Sơn liền hô lớn.

“Thanh Sơn, ngươi cũng đi chợ sao? Hai chúng ta có thể đi nhờ xe của ngươi không?”

Cố Thanh Sơn cười nói:

“ Thím ngồi lên xe đi, này có đáng là bao” (Tiểu Đăng: ý là thím ấy không nặng lắm)

Mạnh đại nương liền leo lên đầu xe ngồi, Mạnh Lực thì leo lên cuối xe. Đại nương là một người giỏi nói chuyện, lại là một người hay làm mai mối, nhìn mặt nghiêng của Cố Thanh Sơn thật là tuấn tú, cười hì hì:

“Thanh Sơn này, ta nhớ không lầm thì ngươi hẳn là lớn hơn Mạnh Lực 2 tuổi, năm nay hẳn là 17 tuổi đi?”

“Thím đúng là có trí nhớ tốt, ta quả thật là 17 tuổi”

“Chao ôi, nên phải kết hôn rồi, Ninh Bân cũng là mười bảy, chỉ so ngươi lớn hơn 1 tháng đi. Ta nhớ rõ hình như là hắn đầy tháng thì ngươi sinh ra. Tiệc đầy tháng ở nhà hắn cha ngươi cũng được gọi đến. Ninh Bân vừa mới đính thân, cô nương chính là của nhà Hầu gia, đúng là một khuê nữ. Chậc chậc, ngươi nhìn một cái mà xem, ai nói trong thôn sẽ không chú ý môn đăng hộ đối? Nhà của chúng ta Mạnh cha mà đương làm lý chính, ta cũng muốn thú cho hắn một cái khuê nữ về làm vợ”. Mạnh đại nương tâm tình khó chịu.

Cố Thanh Sơn cười cười không có nghĩ nhiều, hắn thầm nghĩ mình thích chính là cô nương chứ không phải cô nương ấy là con gái nhà ai.

Nếu ngày đó không gặp phải sự kiện kia khêu khích bên tai, hắn có lẽ sẽ không tỉnh lại từ trong chính cái mộng đẹp mà hắn chìm đắng trong suốt thời gian qua, còn một cho rằng là mình sẽ ôm được cô nương mà mình yêu mến về nữa đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện