Chương 315: Chứ Không Phải Là Do Anh Quá Già, Không Dẫn Ra Ngoài Được!?

“Anh... Không biết xấu hổ!”

Tô Bối nghĩ đến túc trước Văn Quốc Đống xưng anh gọi em cùng với bố cô, vừa quay đâu tại mở miệng gọi một tiếng "Ba mẹ" ở trong hôn fễ, tàm sắc mặt ba mẹ cô trông rất gượng gạo.

"Nếu túc trước anh không có da mặt dày... Thì kết cục bây giờ sẽ giống như Diệp Liệt Thanh... Mẹ chông khó tính, còn vợ thì khó chơi hơn mẹ chồng..."

Chỉ riêng chuyện Văn Uyển nuôi bạn trai nhỏ, đổi đến trên người Tô Bối, cũng đủ để hắn bực bội hộc ra ba tít máu.

“Văn Quốc Đống... Sao em £ại khó chơi... Hả!?”

Sức Fực trên tay Tô Bối nặng thêm, tàm Văn Quốc Đống đau đến hít ngược một hơi khí tạnh: “Đau đau đau... Bà xã... Nhẹ một chút, nhẹ một chút... "

“Em khó chơi?!”

"Không không không... Anh, anh... Anh khó chơi... Bà xã của anh tốt nhất thế giới...”

“Coi như anh tinh mắt...”

Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, nhìn dưới thân: “Ư... tà bà xã tỉnh mất...”

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Bối đã bị Văn Quốc Đống gọi dậy.

Hai tay Văn Quốc Đống câm đây quân áo, thúc giục nói: "Bà xã... Mau ngôi dậy giúp anh xem... bộ quân áo nào thích hợp..."

Tối hôm qua hai người giằng co đến nửa đêm, Tô Bối mới ngủ được mấy tiếng.

Hai con mất buồn ngủ không mở ra được, mơ mơ màng màng liếc mất nhìn âu phục thẳng thớm tỉnh tươm trên người Văn Quốc Đống, trong nháy mất liên tỉnh táo.

“Anh muốn đi họp với ai vậy?”

Văn Quốc Đống nhìn bộ âu phục khí chất trên người: “Mặc quá thoải mái nhìn không đủ chính thức... Mặc quá tùy ý lại có vẻ không lễ phép..."

Tô Bối ở trên giường giấy dụa hôi lâu, nói: "Chông em cho dù mặc cái gì cũng đẹp trai đẹp mắt! ngoại trừ mấy bộ đồ trên người này...”

Tự dưng mặc âu phục giày da, ai không biết còn tưởng rằng lãnh đạo nào xuống thị sát công tác...

"Không được... Bối Nhi... dậy nhanh lên..."

Văn Quốc Đống chưa từng tham gia bữa tiệc của người trẻ tuổi, bình thường chỉ tham gia vào mấy buổi tụ hội của anh em cùng tuổi, ai sẽ đặc biệt chú ý đến việc ăn mặc.

Mặc gì đi làm ngày hôm đó, buổi tối tan ca cởi áo khoác là xong.

Lân này không giống vậy, tất cả bạn học thời đại học của Tô Bối đêu là bạn cùng lứa tuổi, chênh lệch chừng hai mươi tuổi với hắn.

Hắn cũng không muốn mình vừa đứng bên trong đám người trẻ tuổi, thì tự dưng biến thành ông chú trung niên.

Cho nên mấy ngày nay vẫn luôn tập thể hình bảo dưỡng, chính là vì để giữ khoảng cách tuổi tác giữa mình và

Tô Bối không chênh lệch quá lớn.

“Ba...” Tô Bối không chịu nổi Văn Quốc Đống, một câu" Ba " không có não buột miệng thốt ra.

Đến khi nhận ra có gì đó không ổn, sắc mặt Văn Quốc Đống đã tối sâm lại.

“Ông xã...”

Tô Bối vội vàng xuống giường tìm đường cứu vãn: “Chồng em mặc quân áo thì gây, cởi quân áo lại có thịt, cho dù có ăn mặc tùy tiện đứng trong đám người thì cũng là người đàn ông chói mắt nhất...”

"Muốn dáng người có dáng người, muốn mặt mũi có mặt, lại trưởng thành và ổn trọng, khí chất toát ra đánh một đám thanh niên kia rớt đây đất..."

“A ”»

Văn Quốc Đống mang theo quân áo muốn đi, Tô Bối vội vàng bước lên phía trước ôm lấy người đàn ông từ phía sau: “Em mặc kệ, cho dù chông em đã bảy mươi, tám mươi tuổi, anh ấy vẫn là một ông già đẹp trai..."

Nghe vậy, Văn Quốc Đống râu rĩ mở miệng: “Bảy tám mươi...”

"Ä... chông em bây giờ cũng chỉ... ừm... hơn ba mươi tuổi..."

Tô Bối xoay người Văn Quốc Đống qua, nhìn hắn với ánh mất và vẻ mặt thành khẩh: “Thật sự... Hôm nay anh chỉ cân mặc đại một cái áo sơ mi, một cái quân thoải mái, đứng trong đống bạn học của em, eanh thử xem £iệu có một bạn học nữ trẻ trung và xinh đẹp sẽ đến và bắt chuyện với anh không?!"

Văn Quốc Đống tiếc xéo Tô Bối: “Cho nên đây chính tà nguyên nhân em vẫn không dẫn anh ra ngoài gặp bạn bè, tụ tập với bạn bè?!"

Tô Bối nghẹn họng, nặng nê gật đâu: “Đúng, không sai, £à như vậy... Còn không phải chông em quá ưu tú...

Không dám mang ra ngoài..."

“A... Chứ không phải tà do anh quá già, không dẫn ra ngoài được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện