Chương 316: Hôm Nay Chúng Ta Mặc Áo Tình Nhân!?

“A... Không phải thế đâu?”

Tô Bối dính trên người Văn Quốc Đống tê mê rất f£âu, Văn Quốc Đống vớt người, đi vào phòng thay đô.

"Vậy... Hôm nay chúng ta mặc trang phục tình nhân!?" Văn Quốc Đống nhìn trang phục tình nhân trong tủ quân áo, tạnh nhạt nói: "Có muốn mang theo Tiểu Ngọc không?"

"Không được... Tiểu Ngọc bây giờ còn nhỏ, họp tớp mang chồng đi cũng đã fà quá đáng rồi, anh còn muốn mang theo cả gia đình nữa sao?"

Tô Bối khiếp sợ trước sự vô sỉ của Văn Quốc Đống, muốn cho mình một danh phận cũng không quên kéo theo Văn Tiểu Ngọc.

Thấy Văn Quốc Đống sắc mặt không đúng, Tô Bối vội vàng bổ sung: "Chúng ta mặc trang phục tình nhân! năm ngoái em mua cho anh trang phục tình nhân, còn chưa từng mặc ra ngoài..."

“Năm ngoái?! Em dùng quân áo năm ngoái qua toa với anh!?”

Hôm nay cũng không biết tà Văn Quốc Đống ăn phải cái gì, đặc biệt khó chơi, so với thưởng ngày khó chơi gấp mấy tân.

“Quân áo mua năm ngoái thì tàm sao?! Em mua cho anh £âu như vậy, đã khi nào anh mặc ra cho em xem?!”

Trong hơn một năm qua, hai người bọn họ đã fén tút “vụng trộm", cũng chẳng có mấy khi được quang minh chính đại hẹn hò cùng nhau tại nơi công cộng.

Chớ nói chỉ là mặc trang phục tình nhân lắc lư chung quanh, lúc trước cô lặng lẽ mua kiểu tình nhân cho Văn

Quốc Đống và mình, là để kích thích Lâm Quyên.

Ai biết Lâm Quyên lại ngu xuẩn cỡ đó, ngu xuẩn đến mức phải cân chính miệng cô thừa nhận có quan hệ với

Văn Quốc Đống, bà ta cũng không chịu tin tưởng.

Đối với chuyện năm ngoái, Văn Quốc Đống tự biết đuối lý, cũng không dám quấy rây Tô Bối nữa.

Ở trong tủ quân áo chọn cả buổi trời, cuối cùng cũng không biết chọn được cái áo tay ngắn màu hông ở đâu.

Tô Bối im lặng: “Ông xã... bạn học của em năm nay kém không nhiêu lắm cũng hai mươi bảy hai mươi tám rồi, có vài người còn sắp lên ba mươi... Không phải còn là choai choai mười mấy hai mươi tuổi đâu..."

Sáng sớm, bởi vì Văn Quốc Đống lê mê rối rắm chọn quân áo một hồi, đã làm chậm trễ không ít thời gian.

Cuối cùng Tô Bối cứng rắn đẩy âu phục của Văn Quốc Đống cất về, chọn một bộ đồ thể thao couple thay ra, lúc này mới coi như xong việc.

Văn Quốc Đống cau mày nhìn Tô Bối mang theo áo tấm gợi cảm: “Bà xã... áo tắm này...”

“Áo tấm làm sao vậy? Kỳ thật em còn có bộ gợi cảm hơn... Có muốn mang theo không?”

Khóe miệng Văn Quốc Đống giật giật: “Không mang theo!”

Kỳ nghỉ tại khách sạn Hằng Sơn.

Khu vực này gân với khu du lịch mới khai thác, bây giờ đang là thời điểm mùa hè nóng nhất.

Lúc này đám người ra ngoài nghỉ hè cực kỳ nhiêu.

Khi Tô Bối và Văn Quốc Đống dựa theo bảng chỉ dẫn tìm được điểm tụ họp, chỉ thấy trong đại sảnh toàn tà

người.

“Tô Bối?! Ơ đây!”

Cô gái mặc váy đỏ trong đám đông vẫy tay với Tô Bối, nghe được động tĩnh này, những người xung quanh

tiên đông thời nhìn vê phía cửa đại sảnh một fúc.

Tô Bối thấy thế dất Văn Quốc Đống đi tới, nhỏ giọng giới thiệu với Văn Quốc Đống: "Đây tà bạn cùng phòng thời đại học của em tên £à Lý Nhạc, Nhạc trong âm nhạc...”

Bạn tốt thời đại học của cô, sau khi tốt nghiệp đa số đêu trở vê quê, chỉ có cô và Văn Lê kết hôn rồi ở Êại.

Chỉ tà không nghĩ tới, tân này họp tớp đêu đã trở tại.

Văn Quốc Đống vươn tay vê phía Lý Nhạc, tự giới thiệu: "Xin chào, tôi tà Tô Bối...”

Lời còn chưa nói xong, người xung quanh như tà mới kịp phản ứng, cả kinh nói: "Đây tà Tô Bối!?"

“Thật sao?...Nhìn không thay đổi nhiêu...”

“Làm sao có thể không thay đổi!? Khí chất của một người phụ nữ trưởng thành trên người cậu ấy, đâu giống tiểu mỹ nhân mảnh mai xinh đẹp thanh tú ngày xưa..."

Tô Bối thời đại học trông rất xinh đẹp, rất nhiêu nam sinh nhìn thấy người yếu đuối mêm mại đêu đã nổi tên tâm tư, chỉ tà chưa đợi bọn họ xuống tay, đóa hoa nổi tiếng đã có chủ.

Chỉ tà... Mấy người đánh giá Văn Quốc Đống, hai mặt nhìn nhau một hôi.

Trong số các cô gái, có cô quan hệ rất tốt với Tô Bối, nhưng cũng có người không thích Tô Bối, thấy Tô Bối

dắt Văn Quốc Đống tới, đột nhiên cao giọng nói: "Không phải Tô Bối vừa tốt nghiệp tà đi kết hôn tiên với

Văn Lê sao?! VỊ này tà... ?”

Lý Nhạc đứng bên cạnh Tô Bối, nghe vậy tiếc mất nhìn cô gái đang nói chuyện: “Làm sao? Ai quy định kết hôn xong thì không được £y hôn hả?”

"Hai mắt kia của cậu mọc ra tàm gì vậy, không nhìn thấy trang phục tình nhân người ta đang mặc, nhẫn cưới trên tay người ta à?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện