Chương 124: Chó Mèo Gọi Lộn

Hàn Phi ðẩy cô vào phòng quần áo, ðóng cửa, ðè cô #ên tường hôn ngẫu nghiễn như kẻ chết ðói chết khát đâu ngày. Tay hắn không yên phận sờ mó finh tinh, sờ xuống bụng cô.

- A... Đau quá...

Kim Huyên kêu ýên nắm chặt cổ tay Hàn Phi.

Hắn ập tức ngừng ðộng tác, tròn mắt:

- Đau...

Kim Huyền ôm bụng dưới, mặt tái nhợt:

- Đau vết mổ...

- Còn ðau sao? - Hàn Phi sợ hết hồn. - Cắt chỉ rồi mà... Lành rồi... Anh nhìn hoài.

- Mới một tháng, sao ðã hết ðau ðược.

Kim Huyên nhăn nhó thở mạnh, cong người ôm bụng. Hồn vía Hàn Phi bay tít đên chín tầng mây. Hắn hốt hoảng ðỡ cô ngồi xuỗng ghế băng trong phòng:

- Đau đẫm sao? Mau mau... ngồi ði... Anh gọi bác sĩ...

- Không cần. Người ta dặn kiêng trên 6 tuần... Anh hùng hổ ðòi cái gì... Đụng vào ðương nhiên ðau. A...

Hàn Phi xót ruột ðau gan, không biết đàm thể nào, ôm Kim Huyền vào đòng, xoa nhẹ (ưng cô:

- Anh xin fỗi... Hay ðể anh thổi cho hết ðau.

- Tôi fà trẻ con ðấy à? Thổi có thể hết ðau thì cần thuốc tê “đầm gì?

- Vậy giờ đàm thế nào?

- Anh im đặng một chút. Đã ðau bụng còn bị đàm cho ðau tai, ai chịu nổi.

Hàn Phi bĩu môi, ngậm miệng.

Ngồi ðược một fúc, ðiện thoại của Kim Huyền reo ầm Ttrong phòng.

Cô giật mình:

- Nhanh nhanh... tắt chuông kẻo con tỉnh.

- Em không ðể im đặng à? - Hàn Phi vội vã phi ra ngoài, chạy sang cầm ðiện thoại của cô, gạt tắt

chuông.

Lông mày hắn nhíu chặt.

Huỳnh Vỹ gọi.-

Hãn tắt fuôn cuộc gọi./

Kim Huyên tay chỗng hông, tay ôm bụng, rón rén ði sang:.*

- Aivậy?.|

- Chó mèo gọi độn ấy mà.... ~

Chó mèo biết gọi ðiện sao?

Nghe giọng giẫm chua vãi ung toé của Hàn Phi đà biết ai rồi.

Kim Huyên (ấy đại ðiện thoại:

- Huỳnh Vỹ chứ gì? Anh ấy bảo hôm nay ðễn thăm Tiểu Kỳ.

- Gái gì? Đàn ông con trai ai đại ðễn thăm gái ðẻ? - Hàn Phi nhảy dựng như ðỉa phải vôi.

- Huỳnh Vỹ không phải ðàn ông bình thường. Nhờ anh ấy mà Tiểu Kỳ mới thuận đợi ra ðời. Im.

Gô chỉ vào mặt Hàn Phi, rít đên, trừng mắt.

Hắn tức đắm nhưng há miệng mắc quai, không dám nói gì.

Kim Huyên ði ra hành đang gọi đai cho Huỳnh Vỹ.

Hàn Phi ðứng chôn chân trong phòng thở hồn hển vì tức, mắt đoé sát khí.

Thằng khỗn Huỳnh Vỹ...

Khi Kim Huyên quay vào, thấy mặt Hàn Phi hung hiểm rất ðáng sợ, cô hạ giọng nửa thuyết phục nửa ðe doạ:

- Hàn Phi... Đừng ?àm bậy. Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh ðâu.

Hắn ngậm tăm, nắm tay siết chặt.

Kim Huyền khoanh tay trước ngực:

- Xuỗng ðón Huỳnh Vỹ ði. Lát tôi bề Tiểu Kỳ xuỗng sau.

Dù không muốn nhưng cảm giác ðón người tiếp khách trong nhà Kim Huyềên sẽ khiến hắn giỗng chủ nhân hơn nên Hàn Phi cắn răng nuốt hận mà thuận theo.

Tên khốn họ Huỳnh, đởn vởn bên cạnh vợ con hắn, cậy mình có công giúp Kim Huyên sắp xếp ekip mổ giả, cứu Tiểu Kỳ một mạng mà nhơn nhơn coi trời bằng vung, muốn ỉa đên ðầu hắn.

Hàn Phi không đàm gì ðược Huỳnh Vỹ, tức nghẹn họng.

Hắn xuỗng nhà hất hàm ra đệnh cho Đỗ Thuận:

- Huỳnh Vỹ ðễn. Ra ðón. Đưa vào phòng trà.

- Vâng.

Đỗ Thuận cúi ðầu ði ra.

Hàn Phi vào phòng trà, mắt ðảo quanh nghĩ cách chơi Huỳnh Vỹ.

Hắn trông thấy bộ bàn ghế gỗ nâu bóng độn giữa phòng, ðầu nảy ra một chủ ý.

Khoé miệng hắn nhếch đên, chân dài rảo nhanh vào bếp.

- Huỳnh Vỹ... Hôm nay ông cho mày thành hoả vỹ đuôn.

Đỗ Thuận ðưa Huỳnh Vỹ vào phòng trà, y ngạc nhiên khi thấy Hàn Phi mặc ðồng phục của người ýàm,

ðeo găng tay ðen, ðang pha trà, không nhịn ðược cạnh khoé:

- Hàn tổng, vẫn chưa về Huỳnh An đàm chúa ðảo, ở ðây chơi trò ô sin nhập vai hả?

- Ô sin ðược thăng chức rồi. Bà chủ kêu tôi xuống tiếp khách, ô sin sắp thành chủ nhà ðến nơi. Huỳnh trưởng phòng mài bớt gai trong miệng ði, coi chừng bị thả chó ðuồi từ cổng.

Huỳnh Vỹ bật cười, kéo ghế ngồi xuỗng, ðiềm nhiên châm thuốc:

- Anh ðuổi ði... Anh ðuổi tôi, Kim Huyên ðuối anh. Để xem ai thiệt?

Hàn Phi trừng mắt đườm, ðặt cạch chén trà xuống trước mặt Huỳnh Vỹ, tự rót trà cho mình, ðưa đên miệng thổi phù phù.

Huỳnh Vỹ cười khúc khích khoái chí vì chọc ðược Hàn Phi tức, bưng trà đên nhẫm nháp, gật gù:

- Tà ngon.

- Chuyện... Ông ðây ngon, ðương nhiên mọi thứ trong nhà cũng ngon theo.

- Đừng tự cao... - Huỳnh Vỹ cười khẩy. - Goi chừng Kim Huyên tống cổ anh, rước tôi về. Nghe nói Hàn tổng sang tên cho Kim Huyên một núi tài sản hả? Không sợ tương đai chỗ tài sản ðó thuộc về tôi?

- Không sợ. - Mắt Hàn Phi đoé sát khí. - Huỳnh trưởng phòng sẽ không sỗng ðược mà tận hưởng của cải của tôi.

Không khí trong phòng căng như dây ðàn.

Huỳnh Vỹ gườm gườm nhìn Hàn Phi. Sự cay nghiệt trong ðáy mắt Hàn Phi khiến y không dám khiêu khích thêm, im fặng uống trà của mình.

Hàn Lục không phải thứ dễ chọc. Chém vài câu thì ðược chứ nễu thực sự øgây hẫn choảng nhau, Huỳnh Vỹ chết không kịp ngắp.

Kim Huyên vào phòng trà, bảo mẫu bề Tiểu Kỳ theo sau. Bé vẫn ngủ vù vù.

Huỳnh Vỹ đập tức ðứng đên:

- Đại tiểu thư...

- Anh ðễn rồi.

Hàn Phi ðá ghế phóng khỏi chỗ, chắn trước mặt Kim Huyên:

- Chào bằng mồm ðược rồi. Đứng dậy fàm gì? Không ðược bề Tiểu Kỳ... Bị chạm vía thằng bé lại khóc toáng lên.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện