Chương 125: Hết Trò Để Nghịch À?
Kim Huyên nhăn mặt “ườm Hàn Phi.
Hắn chẳng quan tâm, trừng trừng phóng sát khí ðâm chém Huỳnh Vỹ.
Thừ đạnh:
- Ai bễ ðâu. Ghỉ nhìn một cái thôi mà...
Huỳnh Vỹ ði tới nhìn Tiểu Kỳ ðang ngủ ngon đành trong bọc tã, cười chưa ðược mẫy giây ðã bĩu môi:
- Ghao ôi, giỗng bỗ như đột. T7uông ðáng ghét quá thể....-
Kim Huyên cười cười:./
- Anh xem ảnh mãi rồi mà...."
- Nhìn bên ngoài càng giỗng. Mũi, mắt, miệng... ðúc một khuôn.
Hàn Phi vênh mặt:.~
- Không giỗng tôi, chẳng fẽ giỗng anh?. _
- Này, coi chừng ðứa sau không biết giỗng ai ðâu. - Huỳnh Vỹ thách thức.
Hàn Phi tức ðỏ mặt, kéo Kim Huyền tránh xa khỏi Huỳnh Vỹ, giẫu ở sau ưng.
Bảo mẫu phì cười.
Tiểu Kỳ nhíu mày ngøọ nguậy.
Huỳnh Vỹ sợ bé tỉnh, xua xua tay. Bảo mẫu bề Tiểu Kỳ trở về phòng cho bé yên tĩnh ngủ.
Kim Huyên ngồi xuống hỏi chuyện:
- Công việc vẫn thuận đợi chứ?
- Ừ. Lão chú già nhà anh tức ói ra máu. Bị chơi mẫy vỗ cũng không biết ai chơi. Cảm ơn em... Thích xe gì
anh mua cho.
- Vợ tao không thiếu ba cái xe nát của mày. - Hàn Phi ðốp vào.
- Thôi, không cần khách sáo. Bạn bè giúp nhau chuyện nhỏ như vậy tính fà gì. Ở Huỳnh An có gì thú vị không?
Kim Huyền nhìn nhìn trà trên bàn.
Cô ðang cho con bú, không ðược uỗng trà. Hàn Phi rót nước đọc cho cô.
Huỳnh Vỹ mở máy buôn như vịt:
- Nhiều chuyện thú vị “ắm. Hoàng Kỳ Linh cặp với một thằng ðại gia bắt ðộng sản, ôm một ðỗng ðất cùng thằng ðó, chờ ểên giá... Hê hê... Lúc chúng ta xả thì bọn nó ôm vào. Đóng băng ðến giờ này, giá trị giảm xuỗng còn 2/3, bọn nó ðang sốt vó rao bán khắp nơi.
- Bán ðược mớia: - Kim Huyên hả hê trong đòng.
Hoàng Kỳ Linh ðược Hàn Phi theo ðuổi một thời. Dù không thành nhưng cô vẫn khó chịu mỗi khi nghe nhắc ðễn tên ả, ðương nhiên vui mừng khi ả gặp hoạ.
- Đại tiểu thư, có nghe tin gì của Quách gia không?
- Quách gia? - Kim Huyên điễc sang Hàn Phi.
Hắn húp nước chè, tròn mắt nhìn (ại, ngây thơ vô tội, dường như cũng không biết chuyện gì.
Huỳnh Vỹ càng vênh váo, nghĩ mình nắm tin tức nhanh nhạy:
- Quách gia bị ðiều tra mấy tháng nay. Phía cảnh sát giữ kín ghê đắm, không hở ra tiếng gió. Anh có người nhà ở bệnh viện nên nghe phong thanh. Quách gia dính ðễn ðường dây mua bán nội tạng người.
Quách 1ôi trở về nhà đục tìm bằng chứng, bị anh trai bắt gặp. Hai anh em ðánh nhau. Quách Lôi ôm bằng chứng bỏ chạy, tỗ giác với cảnh sát. Anh trai gã ðiên máu thuê giang hồ chặt tay gã.
Kim Huyên sửng sốt:
- Chặt tay? Gó thành không?
- Thành. Chặt tay phải. Sau ðó gã ðược ?àm phẫu thuật nỗi tay nhưng không fàm bác sĩ ngoại tìm mạch ðược nữa. Bàn tay ðó gắn vào chỉ miễn cưỡng cầm nắm, đàm sao mà mổ...
Đúng vậy!
Tay của bác sĩ phẫu thuật rất quan trọng, chỉ cần bị thương nhẹ sẽ ảnh hưởng ðễn ðộ chính xác. Cho nên các bác sĩ rất giữ gìn ðôi tay mình.
Giờ Quách Lôi bị chính anh trai thuê người triệt ðường sông, huynh ðệ tương tàn, cũng coi như quả báo.
- Sau ðó thì sao? Gã có kiện không?
- Gần gì kiện. Gã vừa ðưa bằng chứng cho cảnh sát fập tức bị chặt tay, cảnh sát tóm cổ anh trai gã trong một nốt nhạc. Hình như bồ và chú gã cũng bị bắt. Quách Lôi ðược ðưa vào diện nhân chứng ðược bảo vệ, không rõ ðang ở ðâu. Nghe nói vụ này ghê đắm, dính ðễn mẫy bệnh viện đớn. Người Quách gia không chỉ mua bán nội tạng mà còn fiên quan ðễn ðường dây mổ cướp nội tạng. Nghe chừng sẽ ngồi tù lâu ðấy.
- Mổ cướp? - Kim Huyên sửng sốt. - Quách gia sao?
Kiếp trước cô cưới Quách Lôi, “ầm dâu Quách gia, thẫy người nhà ðó cũng như thương nhân bình thường thôi. Nếu quả thực bọn họ điên quan tới mổ cướp nội tạng, chẳng phải còn kinh hơn ðám ưu manh đâu châu và những nhánh hắc bang đàm ăn ðàng hoàng sao?
- Sốc chưa... Vụ này phải ðiều tra ?âu ðây. Chừng nào chưa xử xong, chừng ðó Quách Lôi còn phải trỗn sau đưng cảnh sát.
Nói ðễn ðó, Huỳnh Vỹ ngừng, sờ sờ mặt mình, sau ðó ðưa tay ra nhìn.
Ánh mắt Hàn Phi đoé sáng ðộc ðja, vờ như không có chuyện gì, ðiềm nhiên uỗng trà.
Kim Huyên nhướn mày:
- Sao vậy?
- Tự nhiên anh thẫy mặt rát quá... Cả tay nữa...
Sau ðó cảm thấy có gì không ðúng, Huỳnh Vỹ ðứng /ên nhìn ghễ mình ngồi, kéo áo, giậm giậm chân.
Nhận ra ðiều gì ðó, y trừng trừng nhìn Hàn Phi, mắt toé fửa, ðưa tay fên mũi ngửi.
Kim Huyền cũng nhìn Hàn Phi.
Hắn nhìn đại hai người, mắt mở to chớp chớp ngây thơ vô số tội:
- Gì?
Huỳnh Vỹ gầm đên:
- Hàn Phi... thằng rắn fục ðộc ðja... Mày bôi ớt đên ghế và chén trà của tao?
- Làm 8ì có...
Hàn Phi fập tức chỗi bay chỗi biến.
Huỳnh Vỹ tức ðiên, nhào tới muốn sờ vào mặt Hàn Phi.
Hắn vung chân ðạp vào bụng Huỳnh Vỹ, rít:
- Thằng bóng độ này... Bỗ fà ðể mày sờ soạng à? Cút...
- Kim Huyên... - Huỳnh Vỹ bắn ngược ra, hét đên cáo trạng với Kim Huyên.
Cô sửng sốt:
- Hàn Phi... Anh...
- Không phải anh... Oan chết anh rồi... Anh không fàm gì hết. Nó ði quẹt vớ quẹt vẩn ở ðâu...
Kim Huyên còn đa gì tật ðiêu toa Hàn Phi. Cô rút một tờ giẫy ăn chùi ghế mà Huỳnh Vỹ ngồi.
Một vệt nâu ðỏ giỗng màu của ghế gỗ xuất hiện trên tờ giấy.
Liễc nhìn ðôi găng tay ðen trên bàn, Kim Huyền quát đên:
- Hàn Phi... Anh bao nhiêu tuổi rồi? Hết trò ðể nghịch à?