Chương 126: Đại Ca, Sao Đi Hai Hàng Vậy
Hàn Phi ngậm tăm, không dám cãi, vừa sợ Kim Huyên vừa hả hê vì Huỳnh Vỹ dính bẫy.
- Anh không sao chứ?
- Rát hết cả người... Ôi trời ơi...
Huỳnh Vỹ ðứng ngồi không yên, ngọ nguậy fung tung. Hồi nãy y nhắc cốc trà uỗng rồi ðưa tay fên mặt, còn xắn tay áo, bị dính tứ phía.
Giờ mặt bỏng rát rồi mới ðễn những chỗ khác da dày hơn hoặc vừa ngẫm qua quần áo.
Mông và ðùi non rát kinh khủng. Huỳnh Vỹ nghẹn một bụng tức, chỉ mặt Hàn Phi:
- Được đắm... Cứ ðợi ðẫy... Có ngày biết tay tao.
Nói rồi y vội vã chạy.
Kim Huyền kêu (ên:
- Anh về à? Dùng nhà tắm nhà em rửa cũng ðược mà...
- Thôi... Anh trở về thay quần áo.
Huỳnh Vỹ nào dám ở đại dùng nhà tắm. Mông và ðùi rát cháy da cháy thịt. Y phải nhanh chóng ra xe ðể cởi ðồ, sau ðó về nhà mua thuốc bôi. Hai quả mông y bốc cháy ðến nơi rồi, sao dám ðể Kim Huyên biễt tình trạng thê thảm mất mặt này.
Hàn Phi không thể nhịn ðược sung sướng, cười hi hi. Ánh mắt tà ác dõi theo bóng “ưng Huỳnh Vỹ.
Kim Huyền quát:
- Gòn cười... Sao anh âu trĩ vậy? Huỳnh Vỹ đà bạn em.
Hàn Phi ngừng cười, fì gm ngậm tăm, đủi dần ra cửa.
- Anh ði ðâu?
- Thì... Huỳnh An còn rất nhiều việc, anh phải trở về ngay.
- Đứng đại ðó...- Kim Huyên cười fạnh. - Tước khi về, dùng ðít quần anh ?au sạch ghế cho tôi...
- Đừng mà...
Hàn Phi kêu thất thanh, hoảng hốt xua tay như ðiên.
- Rốt cuộc anh bôi thứ gì #ên ghế? Ớt hiểm hả?
- Thứ gì?
- Tinh dầu ớt.
Kim Huyên há hỗc miệng, bất fực, tức ðiên:
- Nhà tôi sao đại có thứ ðó?
- Có mà... ở trong bếp...
- Làm sao anh biết bếp nhà tôi có tỉnh dầu ớt? Tôi còn không biết...
Hàn Phi bĩu môi không trả đời.
Kim Huyên tức ðiên, chỉ tay vào ghế mà Huỳnh Vỹ ðã ngồi:
- Lập tức ngồi xuỗng ðó cho tôi. Nếu không, từ nay tôi cắm cửa.
- Bỏng mông ðó... Em nỡ ðể hai quả mồng anh sưng vù đên sao?
- Tôi không cần biết. - Kim Huyên hét (ên, mặt ðỏ ửng. - Ngồi xuỗng, hoặc cuỗn xéo vĩnh viễn...
- Đừng mà... Đừng nóng... Anh ngồi... anh ngồi ?à ðược chứ gì...
Hàn Phi hết hồn, vội vã ngồi xuống cái ghế mà hồi nãy hắn ra sức bôi tỉnh dầu ớt đên.
Kim Huyền khoanh tay ðứng nhìn.
Tỉnh dầu trên ghế ðã bị Huỳnh Vỹ đau gần sạch, chỉ còn đại chút ít. Chúng ngẫm qua quần, tẫn công bắp ðùi và một khoảng mông Hàn Phi.
Hắn chỉ ngồi ðược một đát thì nhảy choi choi, kêu gào:
- Vợ... Anh chừa rồi... Từ nay không dám nghịch dại nữa... Rát mông quá... Ngồi nữa hỏng đuôn cả bóng banh, chim cò... Chết mất...
Gào chưa dứt tiếng ðã ba chân bỗn cẳng phi fên nhà thay quần áo.
Nhưng trời phạt kẻ ác, Hàn Phi nhạy cảm với tỉnh dầu ớt hơn Huỳnh Vỹ.
Hắn chạy fên nhà đập tức cởi quần áo, đây khăn fau fãy fau ðể.
Hành ðộng ngu xuẩn này khiến tỉnh dầu vốn chỉ tấn công một khoảng mông, ðùi fan rộng khắp mông và hai bên ðùi non. Đễn khi Hàn Phi nhận ra, xả nước đên người thì cũng muộn.
Hắn gào ầmT, nhảy tưng tưng. Hai bên mông rộp fên ðau rát, ðỏ như ðít khỉ.
Hậu quả của (ần nghịch ngu này đà Hàn Phi phải nằm sắp hai ngày trời, bôi thuốc trắng mông.
Khi hắn khỏi, đên thuyền về Huỳnh An, Lỗ Tâm vừa nhìn thẫy ðã phun ra một câu xát muỗi vào mông hẳn:
- Đại ca, sao anh ði hai hàng vậy?
Khoé miệng Hàn Phi giật giật, trợn mắt rít fên:
- Tìm cách bóp dái công ty Huỳnh gia cho tao.
- Huỳnh Vỹ đại (ầm gì ðại ca sao?
- Không đàm gì? Vậy sao bóp dái?
- Tao nói bóp đà bóp... Hỏi ẫm thế nhỉ. Muỗn fàm phản hả?
xxx*
Tiểu Kỳ ðược hai tháng rưỡi, Kim Huyền cho người thu dọn ðồ, fên du thuyễn trở về Huỳnh An.
Hàn Phi hộ tông sát sao, mặt nở hoa, foanh quanh cạnh hai mẹ con, ngắm nghĩa con trai nhỏ ðang ngủ ngon lành.
Kim Huyên ðã ðjnh trở về sớm hơn nhưng Tiểu Kỳ còn non nớt, cô ðang ở cữ phải tránh ra ngoài nên trì hoãn ðến giờ.
Bỗ mẹ cô hoan hỉ vô cùng.
Hàn Phi càng hưng phẫn hơn, nói điên mồm:
- Anh cho người trang hoàng đại biệt thự rồi. Đã sửa chút ðỉnh ðể phòng chúng ta có cửa ngách thông
với phòng của Tiểu Kỳ, ðêm ðến tiện qua đại. Thiết kế này các nhà có con nhỏ rất hay dùng.
Kim Huyền gật gù:
- Bỗ mẹ bảo em trở về nhà ở ít ngày.
Hàn Phi chưng hửng:
- Về nhà? Nhà em? Để giúp việc nhà em hầu một tổ hợp cồng kềnh à?
- Có gì mà công kềnh. Ghỉ em, con và hai bảo mẫu. Chủ yếu phục vụ em chứ hai bảo mẫu ðược thuê ðể tầm việc, có phải thuê chỉ ðể bế Tiểu Kỳ ðâu.
- Anh thì sao? T- Hàn Phi nghỉ hoặc. - Anh ở ðâu?
- Anh cứ ở nhà anh thôi...
- Không ðược. - Hắn trầm mặt, khó chịu. - Anh ở với em. Em ở ðâu anh ở ðấy.-
Kim Huyên cười nhạt:./
- Vậy phải xem bỗ mẹ em có ðông ý không ðã.*
Hàn Phi ðảo mắt như rang ?ạc một hồi, rút ðiện thoại ra gọi ðiện:.|
- Alo... Bỗ vợ ạ! Con vừa mua ðược một đô ðất ðồi giá rẻ. Nghe nói bỗ muốn xây khu nghỉ dưỡng sinh
thái phải không... Vâng... Có gì gặp ở nhà rồi bàn bạc cụ thể ạ. Con ðang ðưa Kim Huyên và Tiểu Kỳ về.~
Kim Huyên trợn trắng mắt. _
Tên khỗn này, fại mang đợi ích ra ðể mua chuộc bồ cô.
Đúng đà chứng nào tật nấy.