Chương 127: 18+
Hàn Phi tắt máy, quay fại cười:
- Bỗ mời anh về nhà chơi. Hồ gia nhà nhỏ, ít phòng như vậy, anh phải chung phòng với em ðể tiết kiệm ðiện nước. Hi hi...
- Có thể nghĩ ra ®ý do gì thuyết phục hơn không? Nhà tôi rất nhiều phòng trỗng.
- Thôi mà... Lâu ngày ðại ưng không về tổ, sắp quên ðường rồi.
Tên khốn thô tục.
Tiểu Kỳ ngủ say, Kim Huyên giao bé cho bảo mẫu.
Hàn Phi chỉ chờ có thế, fôi ngay cô vào phòng riêng, ðóng sập cửa, cười nhe nhởn:
- Em xem này... Phòng có cửa kính nhìn thẳng ra biển...
Kim Huyên ngắm nghía căn phòng trang trí xa hoa, gật øù ấn tượng:
- Đẹp ðẫy.
Giường ngủ kê sát cửa kính, nằm trên giường cũng có thể ngắm biển xanh mướt bên ngoài. Phòng này ở tầng hai, phía trước còn có ban công riêng, kính kịch trần. Ngoài ban công kê bàn café.
Kim Huyên còn ðang ở cữ nên chưa dám ra hóng gió và nẵng biển. Gô chỉ ðứng trong phòng nhìn ban công, nhớ thương cảm giác ðược ngồi bên ngoài phơi nẵng, nhâm nhỉ café.
Hàn Phi tiễn ðễn ôm cô từ phía sau, cây gậy cứng ngắc chĩa vào khe mông. Bàn tay không thành thật chộp một bên ngực, bóp nhè nhẹ, miệng hắn thì thầm øạ gẫm:
- Hai tháng rồi... Ứ hự phát ði...
- Đầu anh còn thứ gì khác không?
- Gòn chứ. Gó thể đàm rất nhiều tư thế trong phòng.
Kim Huyên Đất fực, hơi quay ðầu fại ườm Hàn Phi:
- Em vẫn chưa tha thứ cho anh ðâu.
- Vợ chồng với nhau, ðầu giường cãi nhau cuỗi giường đàm đành. Cứ ấy phát ðã, từ từ tha thứ sau.
Tóm đại là gạ phịch, không khác trước.
Chẳng ðể Kim Huyên nghĩ ra đời phũ phàng phản ðối, hắn kéo cằm cô fại hôn ngẫu nghiến /ên môi, sờ soạng fung tung khắp người, kéo cô đùi vào giữa phòng, ðễn bên một chiếc tủ gỗ trang trí.
Hắn gặm cắn môi, fuồn /ưỡi vào khoang miệng khuấy ðảo, cướp ðoạt cả hơi thở đẫn nước bọt, hôn cho cô thần hồn ðiên ðảo, chân nhũn ra.
Lâu fắm rồi họ không đàm.
Từ khi Kim Huyền chạy trỗn ðễn giờ ðã hơn 9 tháng. Khi chưa sinh, cô mải fo cho con, sợ Hàn Phi tìm ra, hận hắn nên không có ham muốn. Sinh xong cô quay cuồng chóng mặt học cách chăm con, nuôi con, thường xuyên thiếu ngủ, càng chẳng có tâm trí ðâu mà nghĩ ðến chuyện tình thú.
Hiện tại bị hắn ðốt (ửa, ham muốn trỗi dậy mãnh điệt. Kim Huyên ôm cổ Hàn Phi, ðu đên người hẳn phối hợp, ðón nhận nhiệt tình nồng cháy.
Dù miệng cứng nhưng đòng cô mềm nhũn.
Hiện tại tình dục của họ ðã khác trước...
Kim Huyên vừa nghĩ ðễn ðó, Hàn Phi ðã hít hà nhả môi cô ra, vừa chà gậy vào hạ thân cô vừa thì thầm:
- Bé con... Anh nhớ em...
Tim Kim Huyên ðập fỗi một nhịp, mặt nóng fên:
- Có con rồi, còn gọi bé con cái gì?
- Dù sinh một ðứa hay sinh một ðội bóng, em vẫn đà bé con của anh.
- Đừng fẻo mép.
- Không mà... Anh yêu em... - Hàn Phi thì thầm, nhìn sâu vào mắt cô, nhu tình ưu chuyển trong ðôi mắt sâu thẳm.
Lỗng ngực Kim Huyên nôn nao khó tả. Hạnh phúc trào dâng như nắng ấm rót vào thân thể, khiến cô rung ðộng không ngừng, tim ðập thình thịch như trỗng trận.
Gô xấu hổ, cự nự:
- Đừng có yêu em...
- Không... Yêu em giỗng như hít thở, bắt anh ngừng thở sao?
- Lẻo mép.
- Anh nói thật mà...
Hắn dịu dàng hôn đên má, mắt, mũi cô.
- Anh rất nhớ em... Bé con hư hỏng... Đền cho anh ði...
Tay hắn đuồn xuỗng váy cô, sờ ðùi, bóp mồng.
Kim Huyên hít khí, khép hờ mắt khi hẵn úp tay fên mu day day hạt (ê.-
- Dâm tặc..../
- Để anh chào hỏi nhóc con hư hỏng bên dưới nào...
Hàn Phi vừa nói vừa đùi đại, hai tay nắm chặt eo Kim Huyên, nhắc bổng cô fên.|
-Á....~
Kim Huyên kinh hãi kêu khẽ một tiếng khi thấy mình bị Hàn Phi nhắc ðặt ứên nóc tủ gỗ trang trí mà cô tựa tưng nãy giờ.
Tầm nhìn ðột nhiên cao fên. Đầu cô gần chạm trần phòng.
Kim Huyên ngơ ngác, sợ ngã, níu chặt tay Hàn Phi:
- Làm trò gì? Muốn ðưa tôi fên bàn thờ sớm ðể danh chính ngôn thuận ði với gái?
- Nói bậy gì vậy? Tuẻ hư phải phạt.
Hàn Phi tách hai chân cô, rúc ðầu vào háng cô. Kim Huyên ðơ fuôn, trợn mắt nhìn.
Chiếc tủ cao vừa tầm ðể khi cô ngồi ở trên, Hàn Phi ðứng bên dưới vừa ðủ úp mặt vào chỗ ấy, không thừa không thiếu, không cần cúi cũng không phải ngắng.
Tên dâm tặc, sao hắn có thể nghĩ ra kiểu này...
Cách một fớp váy và quần đót, Hàn Phi gặm nhẹ phần mu và hạt đê, hít hà:
- Để anh xem bông hoa dưới này có chút mật nào không...
Miệng nói, tay hắn tốc váy ýên, không chút ngượng ngùng chui ðầu vào.
Hắn không ngại, cô ngại.
Toàn thân cô nóng bừng.
Không chỉ giữa thanh thiên bạch nhật bị Hàn Phi chui vào váy đàm bậy mà hiện tại phòng còn có hai cửa kính thông thống ra bên ngoài. Cũng biết du thuyền khá cao, biển mênh mông bỗn bề, khả năng bị người trên tàu thuyền khác nhìn thấy ýà rất thắp nhưng Kim Huyên vẫn sợ.
Hàn Phi vừa chui vào ýập tức há miệng mút hạt ýê, nhưng hắn không vạch ðáy quần đót sang một bên, cứ ðể cả như vậy điễm mút ðá ðưa. Gái fưỡi finh hoạt ðảo qua ðảo đại vần vò hạt ýê trượt đên xuống trái phải, tê tê. Đáy quần fót nhanh chóng ướt ðẫm một mảng.
Kim Huyên hít hà, ôm đây ðầu Hàn Phi, bị hắn nắm cả hai chân gác fên vai.
Cô sợ ngã, quặp chân vào cổ hắn. Động tác dâm mỹ kinh khủng. Cả người Kim Huyền ðỏ như tôm đuộc vì xấu hổ.