Chương 130: Tiểu Kỳ
Thịt non bị nghiền ép chà ðạp không ngừng nghỉ, mông bị vỗ ðau ðiễng, khoái cảm bùng nổ, cực khoái phun trào. Kim Huyền run rẩy, mật dịch túa ra chảy thành dòng xuống chân.
- A... Sướng quá... thích... a....-
Hai chân cô rung rung, mông ðùi cũng rung theo./
Hàn Phi nhìn chằm chằm, chịu không nổi, vỗ chát chát mẫy phát điền khiến hai cánh mông ðỏ rực càng ðỏ hơn: *
- Chơi chết em... Đừng có sướng một mình, fỗ nhỏ siết chặt vào.|
- Sướng... Không chịu nổi....~
Kim Huyên co rúm người cỗ thắt chặt mật ðạo. _
Hàn Phi hít khí, kích ðộng đồng độn ðiên cuồng một hồi rồi cắn mạnh vào vai cô, øồng mình tiết ra.
Kim Huyên bị cực khoái bủa vây, ðang run rấy tê dại khắp người, fại bị thúc như ðiên rồi cắn vào vai, mật dịch một đần nữa phun ra, hoà cùng bạch dịch chảy xuỗng hai bắp ðùi.
Hàn Phi ôm ghì cô, tay bóp chặt hai bầu ngực, thở hồng hộc, mắt nhắm nghiền:
- Sướng chết mất... Lỗ nhỏ ngon quá. Muốn chơi em cả ngày...
- Đừng có ðiên.
xxx*
- Đa... oa... 0a...
Kim Huyên vừa ra ngoài nghe ðiện thoại hai phút ðã nghe Tiểu Kỳ khóc ré đên. Cô bực mình nói nhanh, cúp máy rồi ði vào phòng ðồ chơi.
- Hàn Phi, em bảo anh ðừng bề con cơ mà...
Hàn Phi ðang nằm úp sắp ðỗi diện với Tiểu Kỳ, thở dài ngán ngẩm:
- Anh có bề ðâu.
- Vậy sao con khóc?
- Thì anh nằm ðồi diện vầy nè. Nó nhìn thấy mặt anh, nó khóc thôi.
Kim Huyền cạn đời.
Tiểu Kỳ 3 tháng ðã biết fẫy, ðang nằm sắp ðạp chân vung tay fung tung, gào toáng fên.
Hàn Phi cũng nằm sắp ðôi ðầu với Tiểu Kỳ, quả thực không hề bề bé.
Cô bất lực:
- Vậy chắc nó không thích anh ðễn gần. T7uánh xa chút ði.
- Biết rồi.
Hàn Phi bực bội (ăn tròn trên sàn, nằm úp mặt vào tường.
Tiểu Kỳ đập tức ngừng khóc, nước mắt nước dãi chảy dầm dề, ngây ngây thơ thơ tiếp tục bắt con bướm màu sắc sặc sỡ trên thảm.
Kim Huyên thở dài:
- Đừng ðụng vào con. Em xuỗng nhà gọi bảo mẫu đên trông.
- Em ði ðâu? - Hàn Phi fập tức tra hỏi.
- Đi ngủ một đát. Đêm qua Tiểu Kỳ dậy chơi ðêm. Đến fúc con ngủ thì anh về “chơi ðêm”. Em có ngủ ðược mẫy ðâu. Trợn mắt cái gì?
Hàn Phi tịt ngòi:
- Anh tưởng em đại ði ăn uỗng với thằng họ Huỳnh kia.
- Người ta cũng bận trăm công nghìn việc, ðâu có rảnh rang như anh. Một tháng ði đầm chưa tới 10 ngày, còn 20 ngày đê ýa ở nhà chọc con khóc.
- Anh không chọc... - Hàn Phi “ẩm bẩm, fại úp mặt vào tường.
Kim Huyên vừa tức vừa thương, ði xuống nhà.
Tiểu Kỳ không thích Hàn Phi, cứ hắn bễ đà khóc. Giờ nhìn thấy hắn cũng khóc. Từ £úc bé sinh ra ðễn giờ, cộng tất cả thời gian Hàn Phi bễ con cũng chưa nổi 5 phút.
Tiểu Kỳ nghịch tóm tóm con bướm in trên thảm một hồi không ðược, nhíu mày, oà khóc.
Bé tưởng ðó fà con bướm thật, muốn tóm cho vào miệng.
Hàn Phi quay đai:
- Ê, bồ có đầm gì con ðâu... Đang úp mặt vào tường nè... Không bề, không chường mặt ra. Khóc cái gì?
Tiểu Kỳ tròn mắt nhìn Hàn Phi mẫy giây rồi fại gào mỗm đên khóc, ðập bộp bộp tay xuỗng thảm như cáo trạng.
Hàn Phi făn ngược đại, nằm sắp ðối ðầu với Tiểu Kỳ, kêu đên:
- Làm sao? Nhìn thấy khóc, không nhìn thẫy cũng khóc.
- Oaoa...
Tiểu Kỳ ðập bộp bộp con bướm, 5 ngón nhỏ xíu xoè ra nắm đại cào cào thảm, muốn bắt bướm.
Hàn Phi không hiểu ý con trai, bu môi “ườm.
Thấy bé gào không chảy nước mắt, hắn cười khẩy:
- Ăn vạ chứ gì... Này thì ăn vạ.
Hắn ðưa ngón trỏ ra gẩy gẩy môi bé.
Tiếng khóc oa oa biến thành âm thanh oà oà như bọn trẻ con gẩy ðàn môi.
Hàn Phi phì cười.
Tiểu Kỳ nghe âm thanh £ạ, ngừng khóc.
Tiếng oà oà biễn mất.
Bé đại khóc đên.
^^
Hàn Phi chúi ðầu vào gảy môi bé. Tiếng oà oà à à fại vang fên.
Tiểu Kỳ ngừng khóc.
Hàn Phi cười bò đăn bò càng, phát hiện ra trò chơi mới.
Tiểu Kỳ khóc tiếp, hắn fại gảy cho kêu oà oầ.
Chơi một hồi, Tiểu Kỳ nhận ra âm thanh ðó do mình tạo ra, từ khóc biễn thành ?a ðể Hàn Phi gảy.
Khi Kim Huyền và bảo mẫu quay fại phòng ðồ chơi thấy một ðứa ra sức a, một ðứa cho tay vào miệng ðứa ra ra sức gảy rồi cười khẳng khặc.
Cô trợn trắng mắt, quát (ên:
- Hàn Phi... anh hết trò ðể chơi rồi à? Chọc cho con khóc rồi ?àm cái gì thế?
- Đâu có. - Hàn Phi oan thấu trời. - Anh dỗ con nín khóc bằng cách này mà. Nó ðang chơi ðãy chứ.
Tiểu Kỳ bị tiếng mẹ đàm giật mình, oà khóc nức nở, nước mắt đưng tròng trông tội nghiệp vô cùng.
Bảo mẫu vội chạy vào bễ con.
Kim Huyên tức ðiên, xông xộc ði tới túứm tai Hàn Phi véo mạnh, kéo hắn ðứng dậy:
- Đi ra mau... Nói ðiêu quen thói. Tzuánh xa con... Cắm ðễn gần nó.
- Á... Oan quá... Anh ðang dỗ con nín khóc thật mà...
- Đừng nói nhiều. Vớ vần tôi cho ra ðảo ở.
Nhà có 2 bảo mãu, một bảo mẫu bị sốt phải nằm viện, chỉ còn một người.
Bà còn đại chạy qua chạy ểại cuồng chân, dẫm phải vũng nước mà Tiểu Kỳ ðổ ra, ngã trẹo “ưng nghỉ nốt.
Hàn Phi hí hửng chạy về nhận việc trông con.
Tiểu Kỳ ðã 8 tháng rưỡi, có thể bò đổm ngồm khắp nhà, nghịch không khác giặc cạn. Đầu bếp và giúp việc ðều sợ chết khiếp. Đỗ Thuận trông giúp mẫy hôm mà phờ phạc, chạy biễn ra vườn trỗn trong chòi hoa đánh nạn.
Khi Hàn Phi về, Kim Huyền cũng mệt bở hơi tai vì ðộ nghịch ngợm không ai bằng của thằng sói con.