Cái gì cơ? Ngay cả mẹ cũng đổ lỗi cho cô?
Kim Huyên ức đỏ mặt, khóc nức nở không nói được gì.
Tư Mộng quát:
- Im đi, khóc lóc xấu xí, còn ra thể thống gì. Phải cao quý, thanh lãnh, phải… E hèm… Ý mẹ không phải vậy. Tóm lại, giờ con kéo chồng về đi, sinh đứa nhỏ ra, mọi chuyện sẽ ổn.
- Không. Con sẽ ly hôn. Con không chấp nhận một kẻ phản bội. - Kim Huyên chém đinh chặt sắt.
Tư Mộng rống lên:
- Đừng điên. Con mà bỏ nó, bố mẹ từ con. Bố đang chạy đua vào ghế đại biểu Quốc Hội, không thể dính tai tiếng. Giờ con ly hôn chồng, người ta đàm tiếu, đánh giá, bao nhiêu công sức tiền bạc bố đã bỏ ra sẽ đi tong. Không được… Tuyệt đối không ly hôn.
Kim Huyên thất vọng về mẹ, đứng lên bỏ đi.
Tư Mộng quát theo:
- Này… con đi đâu đấy? Đứng lại cho mẹ…
Cô lái xe ra khỏi nhà bố mẹ, đi lung tung trong thành Huỳnh An, lái ra biển ngồi thẫn thờ.
Bố muốn vào Quốc Hội, rất kỵ tai tiếng. Hèn gì Quách Lôi tự tin thách thức cô như vậy.
Gã biết bố mẹ sẽ không cho phép cô ly dị gã, thậm chí không cho cô nói xấu gã, tố cáo gã ngoại tình.
Bố thật quá quắt, hồi trẻ cũng cặp bồ cặp bịch; mẹ thì đúng kiểu mẫu phụ nữ thời xưa, nín nhịn cho qua, giữ chồng, trở thành mái nhà để chồng đi chán thì về.
Nực cười.
Cô không thể làm như vậy.
Kim Huyên ngồi đến hoàng hôn mới lái xe về nhà. Giúp việc đã nấu sẵn cơm, cô không có khẩu vị, cho thím về sớm. Lát nữa Quách Lôi về nhà, kiểu gì họ cũng phải nói rõ mọi chuyện với nhau. Không thể để người ngoài nghe.
Kim Huyên chờ ở bàn ăn đến chín giờ không thấy người về, thở dài lên nhà đi tắm.
Khi vừa tắm xong, ra bàn trang điểm bôi kem dưỡng da, cô nghe tiếng động lạ ở cầu thang.
Có tiếng giày lộp cộp rất lạ, loạng choạng giống như đi đứng không vững, còn có tiếng gót giày phụ nữ.
Nghi hoặc nổi lên, Kim Huyên quay đầu nhìn về phía cửa.
Cửa phòng ngủ bị xô bật ra, Quách Lôi và Đặng Sương vừa hôn hít điên cuồng vừa ôm ấp xô đẩy nhau vào phòng.
Thấy cô đang ngồi đó, Đặng Sương sợ hãi rụt người, Quách Lôi nhíu mày khó chịu:
- Cô về đây làm gì?
Kim Huyên sững sờ, tim đau như cắt, cơn thịnh nộ bùng lên:
- Đây là nhà tôi. Thế anh về đây làm gì?
- Đây cũng là nhà tôi. – Quách Lôi ôm chặt Đặng Sương trong ngực.
Ả nép vào người Quách Lôi, nhìn Kim Huyên với ánh mắt vừa sợ vừa hả hê như thể cô là kẻ tọc mạch chọc gậy vào cuộc vui của ả.
Kim Huyên đứng bật dậy, quát lên:
- Anh có chút liêm sỉ nào không vậy? Ra ngoài ngoại tình cũng thôi đi, còn đưa gái về…
- Tôi tưởng cô về nhà mẹ đẻ. Hoá ra cô vẫn ở đây…
- Tôi về nhà mẹ đẻ thì anh có thể thoải mái đưa gái về à?
- Kim Huyên, tôi cảnh cáo cô, đừng gọi Đặng Sương là “gái”.
- Vậy phải gọi là gì? Trai?
Quách Lôi trừng mắt, phất tay:
- Tóm lại chúng ta xé rách mặt rồi. Tôi không có gì phải giấu giếm vụng trộm. Cô ra ngoài đi.
- Ra ngoài? Ý anh là sao?
- Thì ra ngoài cho chúng tôi làm tình chứ sao? Hay cô muốn đứng đó xem? Tuỳ cô…
Kim Huyên thở không nổi, miệng há hốc, toàn thân lạnh ngắt ghê tởm.
Sao Quách Lôi có thể khốn nạn, vô liêm sỉ như vậy?
Gã ôm lấy Đặng Sương, tiếp tục hôn điên cuồng. Vừa hôn vừa đẩy ả tới giường, hất ả ngã xuống đè lên trên.
Đặng Sương giả vờ chống cự, giả vờ ngại ngùng:
- Kìa anh… Kim Huyên còn trong phòng…
- Cô ta muốn xem cứ để cô ta xem.
Kim Huyên đứng như tượng nhìn hai kẻ mặt trơ trán bóng quấn lấy nhau như rắn lửa. Không thể tiếp thu nổi.
Mới trưa nay cô bị cú sốc chồng ngoại tình đánh cho chấn kinh đầu óc, giờ lại phải nhìn chồng dắt gái về nhà làm loạn ngay trước mặt, ngay trong phòng ngủ của họ… Mạnh mẽ lạnh lùng đến đâu cũng đau đớn thê lương.
Đau chết lặng.
Đây là căn nhà họ sống cùng nhau suốt 3 năm nay. Dù thời gian gần đây không còn mặn nồng nhưng rõ ràng năm đầu tiên họ rất hạnh phúc, yêu nhau thật lòng. Sao Quách Lôi dám đưa ả đàn bà khác về nhà, lăn lộn trong phòng ngủ này, trên chiếc giường chứa đầy kỷ niệm kia…
Gã là người hay cầm thú?
Thấy Kim Huyên cứ đứng đó không động đậy, Quách Lôi hừ lạnh cởi quần áo, luồn tay vào sờ ngực Đặng Sương, muốn tốc lên.
Đặng Sương kêu khẽ một tiếng sợ hãi giả tạo.
Ruột gan Kim Huyên nhộn nhạo, cơn buồn nôn dâng lên cuồn cuộn. Cô chạy ào ra khỏi phòng, vào nhà vệ sinh của phòng ngủ phụ nôn thốc nôn tháo.
Thật kinh tởm!
Hoá ra lâu nay cô chung chạ với con đàn bà khác.
Hoá ra sau lưng cô, Quách Lôi ôm ấp, hôn hít, đè lên Đặng Sương…
Thân thể gã đã ô uế, mang ô uế về lây cho cô.
Kinh tởm!
Danh sách chương