Kim Huyên nôn hết tất cả chỗ thức ăn ít ỏi ra, nôn mật xanh mật vàng, lảo đảo đứng dậy rửa mặt, nôn khan thêm một trận nữa.

Thì ra Quách Lôi là kẻ khốn nạn như vậy.

Chán cô, ngoại tình, xé rách mặt, thách thức như kẻ thù, rồi mang Đặng Sương về nhà làm tình ngay trong phòng…

Căn phòng đó… kỷ niệm ngọt ngào trên chiếc giường đó… theo từng hành động đốn mạt của Quách Lôi vỡ tan tành không còn một mảnh. Trái tim cô cũng vỡ nát. Tình yêu cô dành cho Quách Lôi bị chà đạp không thương tiếc, méo mó biến dạng, hấp hối chực tan biến.

Đau đớn, tức giận, uất ức, nhục nhã…

Sao gã có thể sỉ nhục cô như vậy?

Đặng Sương có gì hơn cô đâu.

Ả chỉ giả vờ yếu đuối đáng thương chứ tính cách của ả hồi còn đi học mạnh mẽ táo bạo hơn cô nhiều.

Ả tiếp cận Quách Lôi từ khi nào?

Gã lừa dối cô từ bao giờ?

Kim Huyên thẫn thờ ngồi trên thành bồn tắm, gặm nhấm cơn đau tan nát tim gan.

Mọi thứ đã sụp đổ chỉ trong nháy mắt.

Tình yêu, gia đình, lòng tin…

Mọi thứ…

Căn nhà này từ tổ ấm biến thành nấm mồ lạnh lẽo.

Cô ngồi đây, đáng thương thảm hại trong khi hai kẻ khốn nạn bên kia đang làm tình trên chiếc giường mà cô và Quách Lôi từng lăn nát.

Không biết Đặng Sương có cảm giác gì khi dùng chung đàn ông với cô.

Chắc ả không thấy ghê tởm đâu.

Ánh mắt ả hả hê thế cơ mà. Ả là kẻ chiến thắng, dễ dàng đánh bại cô, hất cô ngã từ trên tháp xuống vực, tan xác.

Kim Huyên ra ban công phòng ngủ phụ ngồi nhìn màn đêm đen kịt.

Cô cứ ngồi như vậy cả đêm, đến khi mặt trời mọc, ánh ban mai chiếu rọi.

Cô an táng tình yêu 2 năm, hôn nhân 3 năm vào màn đêm vĩnh hằng, đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới mơn trớn da thịt. Giá lạnh tan, ấm áp tới…

Thời gian đã qua không thể lấy lại.

Bát nước hắt đi không thể thu về.

Lọ sứ đã vỡ, dù hàn gắn kiểu gì cũng chẳng được như ban đầu.

Tình yêu và niềm tin cũng vậy.

Cô quyết định sẽ lặng lẽ ly hôn.

Kim Huyên đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ phụ, vào phòng ngủ chính.

Quách Lôi và Đặng Sương vẫn đang trần trụi ôm nhau ngủ trên giường.

Kim Huyên nhìn lướt qua, phớt lờ trái tim đau nhức nhối, sự tủi thân và nhục nhã, lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Cô không bỏ đi nhưng sẽ không hít chung bầu không khí với hai kẻ đốn mạt này.

Cô dọn hết đồ của mình, mang lên phòng ngủ trên lầu ba.

Căn nhà này cô và Quách Lôi góp tiền mua, đứng tên cả hai, mỗi người có một nửa. Quách Lôi không thể đuổi cô đi mà cô cũng chẳng thể đuổi gã.

Vậy cô cứ ở lại đây cho đến khi thủ tục ly hôn hoàn tất, toà có quyết định phân chia tài sản.

Về phần bố mẹ… cô sẽ giả vờ không ly hôn nữa.

Thành Huỳnh An rộng như vậy, Hồ gia lại không phải đại gia tộc tài phiệt, cô có ly hôn cũng chẳng đến nỗi lên mặt báo đâu.

Kim Huyên thu dọn xong, khoá cửa phòng ngủ lầu ba lại, vào thư phòng lấy tài liệu. Cô phải đến giảng đường đại học, hoàn thành nốt chương trình học thạc sĩ.

Bằng là của cô, kiến thức cũng của cô. Học đã 2 năm, sắp làm luận văn, không thể bỏ dở.

Khi Kim Huyên xuống phòng ăn, Đặng Sương đang mặc áo ngủ hớ hênh hở chân hở ngực, mở tủ lạnh lấy nước uống, tự nhiên như ở nhà.

Những dấu hôn trải dọc từ cổ xuống ngực. Đùi và bắp chân ả cũng có.

Mắt cô như bị chọc mù.

Đặng Sương mỉm cười đắc ý, giọng nhẹ nhàng giả tạo:

- Ngại quá, trên nhà hết nước… Tôi xuống uống chút nước. Cô không phiền chứ? - Chúng ta là bạn học cấp 3. Sao cô có thể cướp chồng tôi? Tôi đối với cô không tồi…

Đặng Sương bĩu môi, mỉa mai:

- Cướp gì chứ… Cô nặng lời rồi. Quách Lôi thích tôi, chủ động tiếp cận tán tỉnh tôi. Chúng tôi yêu nhau thật lòng.

Buồn nôn.

Quách Lôi cũng từng yêu cô rất thật lòng, thậm chí theo đuổi thời gian dài, yêu đương trong sáng, trân trọng từng kỷ niệm.

Kim Huyên vừa mệt vừa khinh bỉ, không thèm nói nữa.

Cô định kiếm thứ gì đó ăn nhưng xem chừng không nuốt nổi, ra ngoài ăn vậy.

Đặng Sương thấy cô bỏ đi, nói với theo:

- Nhà này của Quách Lôi một nửa, anh ấy bảo tôi dọn đến đây sống. Chắc cô cũng không phiền nhỉ…

Bước chân Kim Huyên sững lại.

Thật quá quắt.

Thời buổi này tiểu tam, tình nhân đều bỉ ổi, vô sỉ thế này?

Đặng Sương cười khúc khích khoái chí:

- Tôi thấy nhà rộng mà chỉ có hai vợ chồng, chắc dùng không hết. Thêm một người nữa cũng không sao đâu. Cô yên tâm, tôi chỉ loanh quanh trong phòng ngủ và bếp, tuyệt đối không vào các phòng khác.

Kim Huyên không thèm nghe, bỏ ra ngoài.

Cô gọi điện cho thím giúp việc, cho thím nghỉ, bồi thường phá hợp đồng và 3 tháng lương để thím đi tìm việc khác. Không thể để người ngoài biết chuyện Quách Lôi đưa gái về nhà. Cô không ngại nhưng bố mẹ cô ngại mất mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện