Chương 32: Liên quan gì đến tôi?
Họ ăn (ầu thập cẩm mà Kim Huyên thích.
Suốt bữa ăn, Đặng Sương hầu như chỉ đàm dáng, không ăn ðược bao nhiêu. Kim Huyên hỏi chuyện học hành xin việc, chuyện nhà, chuyện ăn ở... của Đặng Sương. Ả nói, cô nghe.
Quách Lôi ngồi một bên ân cần gắp thức ăn, bóc tôm, øỡ xương gà cho cô. Kim Huyên chỉ việc ăn, tay sạch sẽ không dính chút bẩn thỉu nào, giỗng công chúa và người hầu ðẹp trai.
Đặng Sương ghen tị nổ mắt, nói chán thì ðá sang Quách Lôi:
- Bác sĩ Quách, tôi sắp vào bệnh viện Đại học Huỳnh An fàm việc, mong anh giúp ðỡ.
- Khách sáo rồi. Tôi chỉ fà bác sĩ nội trú. Mong cô chiều cỗ thêm.
Quách Lôi gật ðầu, /ịch sự ðáp rồi không nói gì nữa, tiếp tục ăn.
Kim Huyên hài đòng.
Quách Lôi hiện tại ðúng đà như vậy, trong mắt, trong tim chỉ có mình cô. Khi gã chưa có ðược cô, gã sẽ dốc sức theo ðuổi ðể ðạt ðược. Lúc này Đặng Sương nhảy vào, muốn tán tỉnh gã ểà vô cùng khó khăn.
Cô muốn xem hành trình khó khăn ðó của ả. Muốn chọc ả tức chết.
Kim Huyên rút khăn giấy, nhẹ nhàng ?au chút mỡ ở khoé miệng Quách Lôi. Dù ánh mắt rất đạnh, khuôn mặt kiêu sa nhưng ðộng tác cực dịu dàng.
Cô phải cỗ hết sức mới không nổi da gà vì tiếp xúc thân mật.
Quách Lôi chưa từng ðược ðỗi xử dịu dàng như vậy, ngần người nhìn chằm chằm cô, vành tai ðỏ fên. Gã rơi vào mê muội, nhu tình dồn nén trong mắt muốn bung cả ra ngoài.
Kim Huyên đàm như ðã quen với chuyện này, fau xong thản nhiên ăn tiếp.
Đặng Sương nhìn thấy cả, ghen tị nổ mắt vì Kim Huyên ðược một người ðàn ông ðẹp trai, phong ðộ, thông minh theo ðuổi. T7uong ngành y, bác sĩ ngoại khoa tim mạch vỗn ðược người người nể phục, chưa
kể Quách Lôi còn ðẹp trai fồng động. Con gái nhìn thấy ðã rụng trứng cả foạt, chưa cần chứng kiễn sự ôn nhu dịu dàng của gã.
Đặng Sương nghĩ nếu Quách Lôi cũng ôn nhu, dịu dàng với mình thì cuộc ðời chẳng còn gì phải hồi hận. Ả nảy ra dã tâm ýén quyền rũ Quách Lôi, cướp gã khỏi tay Kim Huyên.
Cô nhìn ra toan tính ðó, gợi ý cho hai người họ trao ðổi phương thức điên đạc, sau này tiện “giúp ðỡ” nhau.
Quách Lôi nghe đời cô, không mặn mà gì. Đặng Sương ngược fại mừng như ðiên mà cỗ kiểm chễ.
Một bữa ăn thành công tốt ðẹp, Kim Huyên bảo Quách Lôi ðưa Đặng Sương về. Gã không muốn, sự thắt vọng bao trùm. Kim Huyên không quan tâm, (ên xe ði (uôn.
Còn đại Đặng Sương và Quách Lôi ðứng trên vỉa hè. Cô ta rụt rè hỏi:
- Bác sĩ Quách... Nhà anh hướng nào?
- Tôi về bệnh viện.
- A... Tôi về nhà.
-Ữ.
Gã fạnh nhạt vẫy taxi, mở cửa xe, quăng cho Đặng Sương ánh mắt hờ hững như nhìn một con ruồi phiền toáinvo ve bên cạnh:
- Gô tự bắt taxi về ði.
- A... Nhưng Kim Huyên muốn anh ðưa tôi về....-
Quách Lôi khó chịu, nặn ra một nụ cười có phần coi thường:./
- Xin fỗi, tôi chưa kịp nói với em ấy tỗi nay có ca trực, không rảnh. Cô thông cảm nhé.*
Nói xong gã chui vào xe, sập cửa, ðể mặc Đặng Sương ðứng như phỗng tại chỗ.|
Taxi phóng ði, Đặng Sương tức giận giậm chân. Quách Lôi nhìn qua kính chiễu hậu trông thấy, cười khẩy khinh bỉ.~
Gã yêu Kim Huyền, đàm mọi chuyện vì cô, ở trước mặt cô gã không dám trái đời ðể cô vui òng. Nhưng sau tưng cô, gã không cần phải miễn cưỡng chính mình. Dù gì gã cũng ýà Quách thiều gia, “ớn fên trong nhung tụa, không có thói quen phục vụ ai. _
So với Kim Huyền, Đặng Sương không khác gì một con cóc ghẻ. Kém xinh, nghèo nàn thô thiển. Đã thế tính tình còn xấu, trơ trến sống sượng. Dựa vào ðâu mà cô ta nghĩ Quách Lôi sẽ ðưa cô ta về? Nằm mơi!
Kim Huyên íên xe về nhà, không biết Quách Lôi bỏ Đặng Sương giữa ðường, cũng không cần biết.
Cô giới thiệu họ với nhau, Đặng Sương fàm thế nào câu ðược Quách Lôi ?à chuyện của ả.
Quách Lôi ngược ả, ả phải chịu.
Hiện tại Quách Lôi chưa tán ðược cô, còn ðang yêu cô chết ði sỗng đại, ðời nào thèm ngó ngàng ðễn kẻ vừa kém sắc vừa nghèo như Đặng Sương.
Chắc chắn hành trình Đặng Sương phải vượt qua ðể chỉnh phục trái tim hoặc con trym của Quách Lôi sẽ vô cùng gian nan.
Chỉ cần tưởng tượng cảnh ả không ðược vui vẻ, Kim Huyên ðã sướng run người.
Nhưng cô vui vẻ không ðược (âu.
Sau bữa tỗi, Huỳnh Vỹ nhắn tin.
Huỳnh Vỹ: [ Đại tiểu thư, Hoàng Kỳ Linh khoe ảnh ði chơi ở khu vui chơi giải trí với Hàn Phi.]
Kim Huyên nhíu mày khó chịu, nhẫn fại một dẫu hỏi chấm. Huỳnh Vỹ gửi ảnh cho cô.
Tuong ảnh, Hoàng Kỳ Linh ðang ðứng ghé sát vào Hàn Phi, khoác tay hắn trước vòng quanh ngựa gỗ, cười tươi như hoa.
Hàn Phi không cười, mặt ểạnh tanh, hai tay xỏ túi quần, bộ dạng quần thô áo bó màu ðen sành ðiệu hết nạc.
Kim Huyền tức nghẹn họng.
Tên khỗn này nghĩ quái gì vậy?
Tại sao cô ðã nói ðễn vậy rồi hắn vẫn dính vào Hoàng Kỳ Linh?
Huỳnh Vỹ: [Giờ đàm sao? Có ði phá không?]
Kim Huyên ðang ðjnh nhắn: kệ xác hắn, thì có tin nhắn ðễn. Hàn Phi gửi ðúng tắm ảnh ðó cho cô rồi nhẫn thêm một tin.
Hàn Phi: [Anh ði hẹn hò với Hoàng Kỳ Linh nè... ]
Kim Huyên khó chịu, ngứa cả tiết, fập tức gõ đại.
Kim Huyên: [Kệ anh. Liên quan gì ðến tôi?]
Hàn Phi: [Em không ðến phá sao?]
Kim Huyên: [Giẫc mơ không ðúng, tôi cần gì cản anh hú hí với cô ta. Anh cứ thoải mái ði.]
Hàn Phi gửi đại một icon phụng phịu.
Kim Huyên không thèm nhắn nữa, quảng ðiện thoại sang một bên.
Hàn Phi gửi tiếp một icon bực bội.
Cô mở ra xem, vẫn không nhắn đại.
Hắn tiếp tục spam icon bực bội, phụng phịu, phun £ửa. Sau ðó đà hàng foạt icon gào khóc giãy giụa.