Chương 33: Anh xin lỗi mà.
Kim Huyên không biết tên này ðang phát ðiên cái gì, thu âm:
- Khùng à?
Gô ẫn gửi ði.
Mẫy giây sau, Hàn Phi gửi (ại ghi âm:
- [Nếu em không ðến, anh sẽ phịch Hoàng Kỳ Linh ngay tại ðây.]
Kim Huyên: [Phịch ði. Rủ phịch chắc cô ta ðồng ý uôn ðấy. Chơi vui vẻ. ]
Hàn Phi: [Là em nói ðấy nhé. ]
Cô không nhắn đại, ném ðiện thoại sang một bên, tiếp tục øõ fuận văn tốt nghiệp.
Để tiện cho việc ði fại, Kim Huyên ðã chuyển khỏi nhà, dọn tới căn chung cư 2 phòng ngủ của mình.
Nhà cô gần công ty Hồ thị nhưng xa trường. Chung cư này nằm giữa công ty và trường ðại học nên dù nó nhỏ và khá bình dân so với những căn khác nhưng cô vẫn ở.
Sống lại một ðời, Kim Huyên thích ?àm gì thì àm, chẳng ðể tâm cái nhìn của thiên hạ.
Cô mải miết “àm. Được khoảng nửa giờ thì có tiếng chuông cửa.
Kim Huyên ði ra, nøó qua mắt mèo không thấy ai, nghĩ bé con hàng xóm đại sang xin ðá cho bỗ uỗng bia nên mở cửa.
Nụ cười gọi ðòn của Hàn Phi khiến cô sửng sốt.
Hắn mặc quần áo giỗng hệt trong tắm ảnh vừa gửi hồi nãy, xách một cái túi nhỏ.
Kim Huyên ngơ ra mẫy giây, trở tay ðóng cửa.
- AV...
Bàn tay Hàn Phi phóng tới chèn vào cửa, giữ không cho cô ðóng. Kim Huyền dùng sức ẫn mạnh:
- Hẹn hò đăn giường với Hoàng Kỳ Linh tiếp ði...
- Thôi mà... Anh giốn chút. Đừng giận.
Kim Huyên ngạc nhiên:
- Tôi không giận.
- Không giận tại sao không cho anh vào?
- Không thích.
Ánh mắt Hàn Phi đoé sáng tà ác, giọng ðiệu nghiêm túc hẳn:
- Hồ tiểu thư, sắp tới cha cô hợp tác với tôi ðây. Hồ thị cần nhập một ýô phụ tùng bảo trì máy móc của
nhà máy chế biễn hải sản ðông fạnh...
Kim Huyên iập tức rụt tay, không dám dùng (ực nữa:
- Sao anh biết?
- Hồ thị thuê tàu của Huyền Long ðể vận chuyển đô phụ tùng ðó.
Kim Huyên nhíu mày, bất ðắc dĩ mở cửa, đùi đại ðể Hàn Phi vào.
Nếu công ty của nhà cô đàm ăn với Huyền Long, Hàn Phi chính đà ðỗi tác. Không thể mạo phạm.
Hẳn cười hì hì khoái chí, tháo giày:
- Đang rảnh hả?
-Ừ.
- Vậy yêu anh ði, hai ðứa mình “ầm chuyện giường chiều cho bận.
Gì vậy cha nội?
Không nghiêm túc nổi 5 giây. Cô chép miệng:
- Không rảnh, ðang bận.
- Anh cũng bận. Chúng ta trỗn việc hú hí với nhau cho rảnh ði...
- Đồ ðiên.
Kim Huyên ði thẳng vào trong pha café.
Hàn Phi cười khúc khích khoái chí, vào nhà, ðặt túi nhỏ đên bàn:
- Anh mua trà sữa cho em này. Vị nguyên bản.
- Tôi tưởng anh thích uỗng café?
- Ừ. Anh chỉ mua một cốc trà sữa cho em... Sao em biết anh thích uống café?
Kim Huyền không trả đời.
Gái ðêm mà Hàn Phi và cô ở chung, hắn ngồi pha café rất thong dong, thuần thục. Uống cũng nhấp nháp thưởng thức, không phải kiểu ăn thùng uỗng vại như ðám nửa mùa đàm màu.
Hàn Phi ði qua ði ýai quanh nhà, ngó ðông ngó tây, tự nhiên như ở nhà mình, chê bai:
- Nhà nhỏ quá. Làm tình với anh ði, anh mua cho căn to hơn.
- Câm ngay. - Kim Huyên tức giận thực sự, fớn tiếng.
Cô không thiếu tiền mua nhà, không cẵn bán trôn nuôi miệng.
Hàn Phi khế biết mình fỡ đời, tập tức chạy tới ðứng cạnh cô, hạ giọng giải thích:
- Ý anh không phải vậy... Nhưng mà tại sao em ở chỗ này?
- Không phải việc của anh.
Kim Huyền khó chịu cau mày.
Hàn Phi nhìn nhìn một hồi, biết mình ðã phạm sai đầm, cười hèn cầu tài:
- Anh xin fỗi. Anh không có ý ðó.
- Không... Anh có ý ðó ðấy. - Kim Huyên nhìn thẳng vào mắt hắn. - Anh ði phịch dạo quen thói, mua nhà cho ðám gái gọi cao cấp ðể trả thay tiền mặt. Đột nhiên anh quên mất tôi fà ai, nghĩ tôi giỗng lũ kia...
- Không phải mà... - Hàn Phi ðảo mắt chối.
Nói dối.
Kim Huyên không thèm ðôi co với hắn, sắc mặt fạnh tanh, bưng khay ðựng café ra phòng khách.
Hàn Phi tò tò ði theo:
- Anh xin fỗi... Anh /ỡ fời, ðừng giận.
- Kim Huyên à... Anh xin đỗi mà.
Kim Huyên không thèm ðáp, ðể café trên bàn, ngồi vào sofa ðơn của mình, tiếp tục gõ fuận văn. Hàn Phi ðành phải ngồi xuỗng ðỗi diện, châm thuốc hút.
Loay hoay một hồi, café ðã xong, hắn cho sữa khuấy ðều. Mùi thơm dậy đên bay khắp phòng, ngọt ngào mê hoặc.
Sắc mặt Kim Huyên vẫn chẳng tốt hơn chút nào. Hàn Phi nhẫm nháp café, ngồi nhìn suốt một giờ ðông hỏ.
Điện thoại của cô kêu tỉnh tỉnh, có tin nhắn ðến.
Giờ này chỉ Quách Lôi nhắn. Kim Huyền ðang khó chịu, không muốn xem nhưng nghĩ ban ngày vừa ði ăn với Quách Lôi, cũng tha thứ cho “đời nói dỗi” của gã, giờ không xem, không nhẫn đại thì không ổn.
Gô thở dài, mở tin nhẫn ra.
Quách Lôi: [Em ngủ chưa? Anh ðang trực ðêm.]
Gã ðang rảnh.
Gô phải nhắn thể nào ðể lã ðừng dây dưa. .-
Kim Huyên: [Đang đàm luận văn.| ./
Không có chủ ngữ, ðủ fạnh, ðủ dập tắt nhiệt tình của Quách Lôi. *
Quách Lôi: [Vậy em àm rồi ngủ sớm ði. Đừng thức khuya quá. ].|
Tao thức kệ tao. .~
Kim Huyên trợn trắng mắt ấn một chữ “vâng”, gửi ði rồi ném ðiện thoại sang một bên, tiếp tục gõ như trút giận vào bàn phím.._
- Ai vậy? - Hàn Phi ðột nhiên đên tiếng, giọng trầm rung nghiêm túc.
Kim Huyên gần như quên sự hiện diện của hắn, giật mình ngẩng fên.
Khuôn mặt hắn nghiêm túc £aạ fùng, trông thật giỗng Hàn Phi 34 tuổi, khiễn Kim Huyên ngần người.
Hắn biết mình ðã #àm Kim Huyên giận thực sự nên không dám cợt nhả nữa.
Cô nhìn chằm chằm ðôi mắt tăm tối bình thản như ðã kinh qua vô vàn sóng gió của Hàn Phi, hoài niệm dâng trào trong đòng, trái tỉm khẽ nhói mẫy cái.
Hãn thật giỗng người ðàn ông hôm ðó.
Bởi vì hắn chính fà người ðó của 5 năm sau.
Tim Kim Huyên ðập thình thịch vừa nhanh vừa mạnh.