Tư Mộng – mẹ của Kim Huyên - đi uống trà với bạn là Du phu nhân, tâm trạng không tốt, thở ngắn than dài khiến Du phu nhân tò mò:

- Hôm nay chị sao vậy? Có gì phiền não?

- Haiz… Chuyện là… Con gái tôi mãi chưa có bầu. Vợ chồng nó đều bận rộn, không muốn sinh con ngay. Tôi thì thèm bế cháu...

Tư Mộng nói giảm nói tránh, không dám nói sự thật.

Du phu nhân ngạc nhiên:

- Cưới cũng 3 năm rồi, còn chần chừ thì Kim Huyên nhà chị già mất. Năm nay con bé 27 rồi còn gì.

- Thì đó… Tôi nói nhưng bọn nó không nghe. Chẳng lẽ tôi đến nhà canh chừng bắt chúng ngủ với nhau à?

Du phu nhân che miệng cười khúc khích:

- Chị à… Cái đó không cần. Chỉ cần chị cho thêm chút ít… thuốc kích thích…

- Cái gì? Cho chúng uống xuân dược ấy hả? Như vậy… được sao?

- Thú thật với chị, tôi cũng từng nấu đủ thứ đồ bổ dưỡng cho con trai ăn mới có cháu bế đấy chứ. Cứ để bọn nó khơi khơi chơi bời, vợ chồng trẻ con ôm nhau ngủ đến trưa thì nảy ra mụn cháu nào.

- Nhưng mà… kiếm cái đó ở đâu? – Tư Mộng tò mò.

- Nếu chị muốn, về nhà tôi chơi, tôi lấy cho. Chỉ cần bỏ vào nước trái cây hoặc rượu cho hai đứa uống là được.

Tư Mộng đảo mắt suy nghĩ một hồi, gật gù đồng ý:

- Được. Vậy chị cho tôi một ít, tôi thử xem sao.

Hai vị phu nhân khúc khích cười khoái chí, dắt nhau ra khỏi quán.

Đặng Sương ngồi ở bàn phía sau, nghe thấy toàn bộ. Ánh mắt ả loé sáng căm tức, lấy điện thoại ra gọi cho Quách Lôi.

***

Kim Huyên về nhà, ngạc nhiên khi thấy mẹ mình và Quách Lôi đang ngồi trò chuyện vui vẻ trong phòng khách.

Mấy ngày nay cô đi sớm về muộn, không dùng bếp và các phòng ở tầng hai, ăn ở ngoài, về nhà là lên thẳng tầng 3, hầu như không thấy mặt Quách Lôi.

Gã cũng bận tối ngày, trực đêm liên tục, lệch giờ với cô. Mắt không thấy tâm không phiền.

Giờ vừa về đã thấy bộ mặt giả dối của gã, tâm trạng cô sa sút nghiêm trọng:

- Mẹ, mẹ đến sao không báo trước?

- À, mẹ có việc đi ngang qua. – Tư Mộng tươi cười vẫy cô. – Ngồi xuống đây. Mẹ mang nước trái cây đến cho hai đứa.

Ánh mắt Quách Lôi loé sáng rồi tắt ngay, cười khách sáo:

- Mẹ đừng như vậy… Nhà con có thiếu gì đâu.

Tư Mộng vừa cười vừa lấy một bình nước trái cây trong túi xách, rót ra hai cốc:

- Mẹ biết hai đứa không thiếu thứ gì, nhưng đây là đồ tươi từ dưới quê gửi lên. Chỉ tiếc là bố con đem cho gần hết, mẹ về nhà chỉ còn lại mỗi loại một chút. Không mang đến thì áy náy mà mang đến thì ngại. Bà cụ ở quê cứ bắt phải cho mỗi đứa một ít, bảo là lộc lá… Nên mẹ xay ra…

Kim Huyên đang khát nước, nhận lấy cốc uống luôn không nghi ngờ.

Quách Lôi liếc cô một cái, cô chẳng thèm nhìn lại, không biết gã treo biểu cảm gì trên mặt. Gã uống nửa cốc sinh tố trước cái nhìn hau háu của Tư Mộng.

Tư Mộng và Quách Lôi không đề cập đến chuyện gã cặp bồ, vui vẻ nói đông nói tây.

Tư Mộng còn mang đến một bàn trà:

- Đây là bàn trà phong thuỷ, đặt trên tầng 3 thì hợp lý. Phòng trà trên đó trống trải quá. Nào, Quách Lôi, khiêng lên để mẹ chỉ chỗ kê đi con.

- Vâng.

Quách Lôi cười giả tạo, lập tức khiêng.

Mình gã khiêng rất chật vật. Mẹ cô thúc giục:

- Con làm gì thế, mau khiêng cùng đi chứ.

Kim Huyên không muốn đến gần Quách Lôi, tỏ ra khó chịu. Mẹ cô nạt:

- Con không khiêng, để mẹ khiêng vậy.

Mẹ nhiều tuổi, lại là quý phu nhân tay không chạm nước chân không chạm đất, khiêng được mới lạ. Kim Huyên nghiến răng nhịn sự ghê tởm xuống, cùng Quách Lôi khiêng bàn lên phòng trà tầng ba.

Khi cả hai đang loay hoay bê bàn vào phòng, Tư Mộng rảo bước ra khỏi phòng, sập cửa khoá lại.

Kim Huyên ngạc nhiên ngẩng lên:

- Mẹ, mẹ làm gì vậy?

- Hi hi… Hai đứa ở trong đó tạo cháu ngoại cho mẹ, sáng mai mẹ mở cửa cho.

- Cái gì cơ? – Kim Huyên ngơ ngác bỏ bàn trà xuống, chạy ra cố mở cửa.

Không mở được.

Tư Mộng đã tròng một ổ khoá to tướng, khoá ngoài. Cô kêu lên:

- Mẹ, con sẽ ly dị với Quách Lôi, mẹ mau mở cửa đi.

- Ly dị cái gì? Vớ vẩn. Chỉ cần có con, mọi chuyện sẽ ổn.

- Con không sinh. Con sẽ ly dị… Mẹ… mở ra. Mẹ nhốt con, con cũng không ngủ với tên đốn mạt này đâu.

- Hi hi… - Tư Mộng cười khúc khích khoái chí, lộp cộp gõ gót giày rời đi.

- Mẹ… mở cửa… Mở cửa đi mẹ…

Kim Huyên đập của ầm ầm nhưng Tư Mộng đã đi mất rồi.

Cô chạy ra ban công kêu ầm lên.

Biệt thự rộng, xung quanh quang đãng, các nhà cách xa nhau, mới gọi chưa ai nghe thấy.

Tư Mộng xuống sân, Kim Huyên lại gọi hết hơi nhưng bà không quan tâm, vào xe rời đi.

Cô tức điên, quay lại gắt Quách Lôi:

- Anh gọi thợ khoá đi. Điện thoại tôi để dưới nhà.

- Vậy sao?

Quách Lôi nhếch mép cười tà, giật giật sợi dây thừng trên tay.

Kim Huyên sửng sốt không biết gã định làm trò gì.

Quách Lôi nhào tới tóm cô, kéo tuột vào phòng, đè xuống sàn trói tay lại. Kim Huyên vừa hét vừa giãy giụa:

- Không… làm gì vậy? Buông ra… buông tôi ra…

Gã thô bạo thít chặt dây trói, rít lên:

- Mẹ cô muốn bế cháu đến phát điên rồi… Bà ta bỏ xuân dược vào đồ uống.

Kim Huyên trợn mắt, tắt tiếng, há hốc mồm nhìn Quách Lôi:

- Cái gì? Mẹ tôi… bỏ…

- Xuân dược.

- Vậy anh trói tôi làm gì? Tôi không ngủ với loại tra nam phản bội như anh. Gọi thợ khoá đi… Gọi Đặng Sương tới mở cửa…

- Hi hi…

Quách Lôi đáp lại cô bằng một nụ cười quỷ quyệt.

Kim Huyên rợn tóc gáy, hai tay bị trói chặt đau đớn không cách nào tháo ra được.

Gã định làm gì vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện