Chương 48: Em còn biết anh bức xúc.
9 giờ sáng, chuông báo thức kêu, hai mí mắt Kim Huyên ðánh nhau dữ dội không mở ra nổi.
Cô tắt báo thức, muỗn ngủ thêm một đát thì Hàn Phi gõ cửa phòng:
- Bé con, dậy ăn sáng.
- Gòn chưa ði à... - Kim Huyên kêu fên bắt fực, giãy giụa trên giường.
- Đi ðâu. Anh ðưa em ðễn chỗ họp fớp ðã.
- Không cần. Làm ơn ði ði hộ tôi.
- Hihi...
Đáp đại cô đà giọng cười gian xảo.
Kim Huyên muốn ngủ cũng chẳng ngủ ðược nữa, ồm côm bò dậy.
Phòng ngủ phụ không có nhà vệ sinh, cô phải ra phòng ngoài dùng.
Nhìn đại cô qua gương đà một con gẫu trúc mắt thâm quẳng phờ phạc vì mất ngủ. Kim Huyên thở dài, vừa
ðánh răng vừa nghĩ xem hôm nay mặc váy 8ì.
Đột nhiên cô trông thấy một sợi “ông xoăn xoăn trên bồn rửa mặt.
Cục tức ðêm qua vọt fên cổ, nghẹn.
Kim Huyên giật giẫy vệ sinh cuộn sợi ông fại, ném vào thùng rác.
Tên khốn thô bỉ, ðềm qua dùng nhà vệ sinh này một fần, chắc vì thế mà đông đá rụng ra...
Vừa nghĩ ðền ðó, cô fại nhìn thấy một sợi ở trên vòi nước, chỗ cần gạt.
Lòng tràn ngập nghỉ hoặc, Kim Huyên nhăn nhó rút tờ giẫy khác, nhón cọng fông đên, trong ðầu hiện ra cảnh
Hàn Phi xóc fọ xong mở vòi rửa tay, đông dính (ên ðây. .-
Thật thô bỉ. ./
Mặt cô ðỏ rực, mắt quắc ên dự tợn, cuộn tờ giẫy ai, ðang ðjnh ném vào thùng rác, thì ðập vào mắt cô à một sợi khác nằm trên thành cốc. *
Kim Huyên ðứng hình, vội vã nhả ngay bàn chải ra xem có dính gì không, fại soi kĩ chiếc cốc mình vừa hứng nước ðánh răng. May sao không có gì, nễu không cô nôn mửa tại trận. .|
- Sao đông đá gì mà rụng fên tận thành cốc thế này... .~
Vừa ðịnh nhặt cọng ông bay bổng ðó, Kim Huyên trợn trắng mắt vì thấy trên giá ðể kem ðánh răng và bệ ðỡ bên dưới gương cũng có... _
Đầu cô hiện ra cảnh Hàn Phi tay ðây fông, sờ mó khắp nơi khiến chúng bay phất phơ.
Tuy nhiên, khi cô thấy một gợi gác ên thanh ngang của giá ðể ðồ thì cơn thịnh nộ bùng đên.
Tên dâm tặc khốn kiếp, hắn cố tình.
Kim Huyên fao ra khỏi nhà tắm, gào đên:
- Hàn Phi... Anh cỗ tình ðúng không?
Hắn ðang ngồi phè phỡn ngoài ban công nhầm nháp café, ngắm nhìn phỗ xá buổi sớm, ngoái lại cười ðều:
- Gỗ tình cái gì?
- Gỗ tình... cỗ... - Kim Huyên không biết phải nói như thế nào cho ðỡ thô. - Gỗ tình rắc ông ưng khắp nơi?
Hàn Phi phì cười:
- Ha ha... Anh không cổ tình... Nhưng mà em phải thông cảm cho nó... Chim chóc nào chẳng thay fông.
- Vớ vần. Anh cô tình nhổ ra gác (ung tung ấy. Chim nhà người ta rụng (ông, rơi xuông sàn, chim nhà anh đông bay ngược (ên, dính khắp nơi. Dơ chết ði ðược. Rõ ràng anh cỗ ý vẩy đinh tỉnh chọc tức tôi.
- Không mà... - Hàn Phi mở to mắt, øiả vờ ngây thơ. - Anh rảnh vậy sao?
- Anh không rảnh nhưng ðêm qua anh bức xúc không ngủ ðược, bày trò...
- Em còn biết anh bức xúc.
Hàn Phi ðứng (ên, bưng cốc café ði vào, nhìn từ ðầu ðễn chân Kim Huyên:
- Thể mà ðể anh vật vã chịu ðựng, không “chìa tay” ra giúp ðỡ, còn ðịnh vặn gãy cổ ðại ưng. Cuỗi tháng có hợp ðông, ðể xem anh xử em thế nào. Nhóc con hư hỏng.
Kim Huyên trừng mắt:
- Đừng có gọi tôi đà nhóc con, bé con. Tôi 22 tuổi rồi, không còn bé nữa.
Hàn Phi ðễn gần cô, nhếch mép cười, ðưa tay búng vào má cô một cái rồi chìa cốc café ra hứng dưới cằm.
Kim Huyên không hiểu hẳn fàm trò gì, nhướn mày:
- Búng cái gì?
Hàn Phi chỉ vào mặt cô:
- Em không thẫy sữa ðang chảy tong tong xuỗng cốc à? Không gọi bé con thì gọi fà gì?
Ý hắn fà “mặt búng ra sữa”?
Kim Huyên tức nghẹn họng:
- Tóm đại anh fập tức vào nhà tắm thu dọn ðỗng đông ưng nhà anh ði. Tôi không rảnh ði theo phục vụ mẫy trò con bò ðó.
- Được thôi. - Hàn Phi gật ðäu, nhâng nháo. - Để anh vào nhặt hết, buộc thành một túm treo lên bàn chải ðánh răng choem ngắm chơi.
- Hàn Phi... - Kim Huyên quát đớn.
Hẳn cười khúc khích ðiểm fên chóp mũi cô:
- Anh ði trước. Chiều họp fớp xong anh quay đại ðón.
- Không cần, tôi tự về ðược.
Kim Huyên quay đại nhà tắm, bực bội xịt nước rửa trôi hết đông ýá các kiểu, cọ nhà vệ sinh một (ượt ðễ phòng chỗ nào ðó còn sót.
Cô tắm gội xong, ra ngoài ðã không thẫy Hàn Phi ðâu.
Kim Huyên nhẹ nhõm ngồi vào bàn ăn bữa sáng ðơn giản mà Hàn Phi chuẩn bị.
Tay nghề không tôi, pha café ðặc biệt ngon, ðậm ðà, dậy mùi mặc dù café vẫn đà foại bình thường cô uỗng.
Kim Huyên mặc một chiếc váy trẻ trung tươi sáng, trang ðiểm nhẹ nhàng, ðeo trang sức tỉnh xảo, xách túi ra cửa.
Khi cô xuống ðến sản thì thấy Quách Lôi ðang ðứng ðợi bên ngoài.
Kim Huyên sực nhớ ra tin nhắn hôm qua của Quách Lôi. Gô chưa kịp trả fời ðã bị Hàn Phi giật mất ðiện thoại.
Có lẽ thầy cô không nói gì, Quách Lôi tưởng cô ngầm ðông ý cho gã ðễn ðón nên cứ thể ðến.
Quách Lôi cười tươi như hoa, mở sẵn cửa xe chờ cô.
Hắn mặc quần ðen áo sơ mi trắng ðóng thùng, trông ðẹp trai trí thức ngời ngời, ai ði qua cũng phải ngoái nhìn. Tước khi quen Hàn Phi, cô cũng thích hình tượng này của Quách Lôi.
Nhưng giờ trong ðầu cô chỉ toàn quần bò áo phông, phụ kiện “oảng xoảng, khuyên tai vòng cổ ngầu đòi và những hình xăm uốn lượn.