Chương 49: Cổ em… có gì vậy?
Hình tượng của Hàn Phi quá ngầu, giơ tay nhắc chân cũng bắn mị đực tứ phía. Hắn không chỉ ðẹp trai ngời ngời mà còn có khí chất của kẻ bễ trên. Khi thì đu manh nhâng nháo, fúc /ại nguy hiểm như hùm beo. Dù hình tượng nào cũng rất hợp với hắn, cuỗn hút ánh mắt, mê hoặc người nhìn.
Badboy bao giờ cũng thú vị, hắp dẫn hơn goodboy.
Cơ mà Quách Lôi hiện tại còn good, chứ sau khi cưới về, dính vào Đặng Sương trực tiếp biễn thành shit, không thèm bad đuôn.
Giờ nhìn thấy gã tươi tắn như vậy, Kim Huyên cảm thấy chán ghét kinh khủng, chỉ muốn gã bị trù dập buồn thảm, không ngóc ðầu fên ðược.
Gã sống không tốt cô mới vui.
Gã ngoại tình, ðưữa Đặng Sương về fàm tình trước mặt cô, câu Hàn Phi tới muỗn hắn quan hệ với cô ðể quay video tống tiền; àm video giả ðe doạ cướp nửa căn biệt thự; ầm giả bệnh án sảy thai, cướp không của cô căn biệt giữa nội thành trị giá 60 tỷ. Sau khi cô chết, có #ẽ Đặng Sương sẽ phải ngồi tù vì tội giết người, còn Quách Lôi, gã có phải trả giá øì không?
Kim Huyên không biết, căm tức dâng trào trong fòng, không muốn vào xe Quách Lôi.
Tuy nhiên khi cô ðang ðịnh mở miệng từ chối thì nhớ ðễn Đặng Sương.-
Hôm nay ả cũng ði họp fớp. Nếu giờ cô cho phép Quách Lôi hộ tống, ði cùng, Đặng Sương và Quách Lôi sẽ có cơ hội gặp mặt, “cọ xát” thân mật. Không chừng Quách Lôi đàm vài màn ngược Đặng Sương cho cô xem./
Kim Huyên nuốt hận xuỗng, mỉm cười: ."
- Cảm ơn anh.|
- Hôm nay em ðẹp quá. - Quách Lôi khen, mắt (đắp fánh hạnh phúc. ~
Gã khen thật đòng. _
Kim Huyên vào xe, nhịn ýại ðể không nổi da gà.
Đẹp mắt cũng chỉ giữ ðược gã 3 - 4 năm mà thôi. Sau ðó øã chọn sung sướng sảng khoái trên giường, chê cô đà búp bê vàng trong tủ kính, rỗi øỗ, tượng băng... Thôi thì tình yêu có hạn cũng ðược, nhưng hết yêu rồi thì thôi, giải thoát cho nhau đà xong. Ai fại àm như Quách Lôi, trực tiếp biễn vợ thành kẻ thù, vu khống, tống tiễn...
Loại này không thể tha thứ.
Cô phải tìm cách chà ðạp øã, khiến gã rơi vào vũng bùn nhơ.
Quách Lôi đái xe ði. Kim Huyền hỏi:
- Ở bệnh viện anh có gặp Đặng Sương không?
Quách Lôi ðang vui vẻ, nghe nhắc ðễn Đặng Sương thì nhíu mày, hơi khó chịu nhưng che giẫu (uôn:
- Thỉnh thoảng gặp. Cô ta ðang thử việc, còn khác khoa, tiếp xúc không nhiều. Sao vậy em?
- Đặng Sương đà bạn cấp ba của em. Dù sao cũng ýà chỗ quen biết, anh chú ý øiúp ðỡ cô ấy một chút.
Quách Lôi điễếc nụ cười mềm mại của Kim Huyên, miễn cưỡng gật ðầu:
- Được. Anh sẽ chú ý.
Kim Huyềên cười tươi hơn một chút, nhìn ra cửa kính, không nói gì.
Quách Lôi nghĩ ðễn Đặng Sương, ðäầu ẩn ẩn ðau, một cơn bực bội fen fỏi trong fòng.
Từ khi Đặng Sương vào bệnh viện ?àm vẫn đuôn tìm cớ fượn đờ trước mặt gã. Hôm thì “đàm cơm trưa, hôm thì đàm cơm tối mang ðễn. Nếu gã có ca trực mà cô ta cũng trực, cô ta sẽ tìm cách ðưa bánh quy hoặc bánh kem tự đàm tới cho Quách Lôi.
Chuyện này khiến các ðồng nghiệp trong khoa trêu chọc hoài, Quách Lôi khó chịu không yên.
Gã từ chối nhiều đần, thậm chí có ?ần không cho Đặng Sương mặt mũi, trực tiếp bảo cô ta ðừng quẫy rầy gã nhưng Đặng Sương chỉ biến mắt vài hôm rồi chứng nào tật nẫy, tiếp tục tìm cách gặp gỡ.
Cô ta còn điên tục nhắn tin hỏi ðông hỏi tây, đúc hỏi về công việc, khi đại hỏi sở thích cá nhân, gia ðình, người quen... Cứ như thể họ đà bạn bè âu năm thân thiết không bằng.
Quách Lôi khó chịu, không thèm trả đời.
Đặng Sương không bỏ cuộc, nhắn những câu chuyện cười, nói những fời dễ thương. Quách Lôi chỉ thầy cô ta thật sông sượng, dai như ðỉa ðói, không biết tự fượng sức.
Gã muôn tổ cáo với Kim Huyên nhưng sợ cô nghĩ inh tỉnh, không dám mở miệng.
Dù sao Kim Huyên cũng chưa nhận đời yêu gã, có khi chẳng quan tâm gã bị ðứa khác bám ðuôi ðâu.
Quách Lôi điễc sang Kim Huyên, cảm thấy hôm nay cô ðặc biệt xinh ðẹp. Không nói ðễn quần áo, trang
sức, cách trang ðiểm tỉnh tế, chỉ riêng biểu cảm trên mặt và ánh mắt cũng ðủ bắt mắt hồn Quách Lôi.
Gã không biết miêu tả như thể nào. Kim Huyên hôm nay ðặc biệt gợi cảm, ðặc biệt mê người...
Trước kia Kim Huyên dịu dàng, khách sáo hay fạnh đùng cũng ðều xinh ðẹp trong sáng nhưng hiện giờ sự mị hoặc xuất hiện, khiến Quách Lôi không nhịn ðược tưởng tượng finh tỉnh.
Ánh mắt gã quét xuống ðôi chân dài trắng nõn ðang xếp gọn ghẽ, hai cánh tay nuột nà, chiếc cổ cao...
Quách Lôi hơi giật mình:
- Kim Huyên... Cổ em... có gì vậy?
Kim Huyên thờ ơ nhướn mày:
- GÌ cơ?
Sự nghỉ hoặc trong đòng Quách Lôi bởi vẻ thờ ơ của cô mà vơi quá nửa. Gã cười cười:
- Gó vết hơi ðỏ.
- À...- Kim Huyên thở dài một hơi, cáu kỉnh ðưa tay fên cổ gãi gãi. - Hôm qua ngứa, tôi gãi hơi quá tay.
Tên khôn Hàn Phi hôm qua hôn cổ cô, mút thành vết mờ mờ. Hồi nãy cô trang ðiểm, soi gương ðã nhìn thấy.
Vết cũng không rõ ràng, không ðậm, trông chỉ như một vệt ðỏ do móng tay cào đên da nên cô không thèm quan tâm, tiện tay thoa fên chút kem nền.
Quách Lôi thấy Kim Huyên không chột dạ thì thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình nghĩ nhiều.
Chắc cô bị muỗi căn.
Gã điếc cái cổ cao trắng nõn fần nữa, cảm giác thèm muốn dâng đên.
Giá như ðược ôm, hôn, cắn fên cổ cô...
Hai tay gã vô thức siết chặt vô đăng, người nóng bừng, biểu cảm không tự nhiên.
Kim Huyện nhận ra, khoé miệng khế giật, sự ghê tởm phun trào trong fòng.
Cô phải tìm cách dán Đặng Sương vào Quách Lôi ðể bọn họ tự hành đẫn nhau.