Quách Lôi trói cô xong, lấy điện thoại ra nháy máy rồi đủng đỉnh đi tới bàn trà ngồi rung đùi hút thuốc.

Kim Huyên hoang mang, bò dậy khỏi sàn, tự mình ngồi vào góc cố gắng cởi dây trói. Nhưng Quách Lôi trói rất chặt, cô cắn thế nào cũng không ra.

Mười lăm phút trôi qua, cơ thể cô bắt đầu nóng lên, rục rịch khó chịu.

Xuân dược phát huy tác dụng.

Kim Huyên oán hận mẹ, chỉ muốn chạy ngay về nhà mắng cho mẹ một trận.

Cô không giống bà, sẽ không bao giờ tha thứ tội ngoại tình.

Nếu trước khi yêu cô, Quách Lôi từng yêu và ngủ với người khác thì không sao, cô không ghen tuông với quá khứ. Đằng này hai người đã là vợ chồng, đã thề chung thuỷ. Nếu có gì không hài lòng, gã cứ nói, cô sẽ sửa. Kể cả lối cư xử hay cách làm tình hoặc thói quen khi ở nhà… Cô đã sửa được nhiều thứ để chấp nhận gã, không ngại sửa thêm.

Ấy thế mà gã không hề nói, tức là không có thiện chí hàn gắn, đóng kịch dịu dàng ngọt ngào rồi ra ngoài lang chạ. Giờ bị phát hiện thì hằn học như kẻ thù, đối xử thô bạo với cô.

Kim Huyên ngứa mồm hỏi một câu:

- Quách Lôi… trước kia, anh có yêu tôi thật không? Quách Lôi nhíu mày, ánh mắt thoáng chao đảo.

Kim Huyên cười khẩy khinh bỉ.

Gã cũng từng yêu cô. Tán đổ, cưới về, xơi được rồi, thấy miếng bánh không mềm mại ngọt ngào như hồi còn yêu thì chán.

Gã cả thèm chóng chán ham chinh phục, chứ cô chẳng làm gì nên tội để bị thù ghét.

Loại người này cô nuốt không trôi, bỏ không tiếc.

Quách Lôi đang định nói gì đó thì tiếng động vang lên ngoài cửa. Có người lạch cạch mở khoá.

Trong lúc người nọ đang mở khoá, có tiếng bước chân cộp cộp nhè nhè của mấy người nữa, là giày đàn ông nện trên sàn.

Kim Huyên kinh hãi nín thở.

Ánh mắt tối sầm của Quách Lôi nhìn chằm chằm ra cửa.

Cửa mở, Đặng Sương bước vào, cười tình tứ với Quách Lôi. Sau lưng ả là 3 người đàn ông.

Kim Huyên nuốt khan, sự kinh hoàng trào lên khiến toàn thân cứng đơ, cổ họng nghẹn lại.

Hai người đàn ông lực lưỡng phía sau mặc đồ đen, bịt mặt kín mít, áp tải một người mặc quần bò áo phông, bị trói tay và chụp đầu bằng túi giấy.

Cô run bắn, căn cứ vào ánh mắt ác độc của Đặng Sương, cô đoán được bọn họ định làm gì.

Đặng Sương cười khúc khích khe khẽ, nói với Quách Lôi:

- Người đến rồi anh.

- Ừ… - Quách Lôi đứng lên, đi ra cửa.

Hai người đàn ông bịt mặt đẩy người bị trói vào phòng.

Kim Huyên lắp bắp:

- Các người… các người muốn làm gì?

Đặng Sương cười giả tạo:

- Kim Huyên, cái này cô đừng trách Quách Lôi. Nếu trách phải trách mẹ cô quá thâm độc. Quách Lôi không muốn có con với cô mà mẹ cô còn tính kế anh ấy, bỏ xuân dược vào đồ uống của hai người để bẫy anh ấy quan hệ với cô. Đúng là mặt dày…

Đặng Sương cười khúc khích. Sắc mặt Quách Lôi sa sầm khó coi.

Ả bám vào tay gã, ngân nga mỉa mai:

- Không may cho mẹ cô, tôi vô tình nghe thấy kế hoạch của bà ta, báo cho Quách Lôi biết để anh ấy tương kế tựu kế. Hi hi… Chúng tôi đưa “bạn” đến cho cô đây.

Kim Huyên căm hận, ghê tởm tận xương tuỷ, hét lên:

- Đó là ý của mẹ tôi… Tôi không thèm dính đến anh… Quách Lôi… Tôi phỉ nhổ vào. Đừng hòng tôi sinh con cho anh.

- Nói láo. – Đặng Sương quát, mắt loé sáng thâm độc. – Hai mẹ con cô kẻ diễn mặt trắng người diễn mặt đỏ. Rõ ràng cô luyến tiếc Quách Lôi, cũng muốn sinh con cho anh ấy nên cố tình uống nước mẹ cô đưa. Có khi cô sớm biết bà ta cho thứ gì vào nước rồi ấy.

- Ngậm máu phun người. Các người thật độc địa. Nếu đã biết thì tránh đi… Đằng này, các người làm gì vậy? Đưa ai đến cho tôi? Các người định đưa người tới hiếp dâm tôi? Muốn ngồi tù hả?

Quách Lôi xám mặt, không nói gì.

Đặng Sương liếc gã, khó chịu vì gã im lặng, nói thay:

- Ai bảo chúng tôi muốn cho người hiếp dâm cô. Đừng đùa. Tôi đưa “bạn” đến cho cô, cô dùng thì dùng, không dùng thì thôi. Nhưng mà Kim Huyên à, cô đang bị trúng xuân dược, chắc thân thể vô cùng khó chịu nhỉ. Đừng tự hành hạ mình… Có người ở đây rồi, cứ dùng thoải mái. Hi hi…

- Quách Lôi… - Kim Huyên gào lên. – Tôi là vợ anh… Tôi là người anh từng yêu. Dù bây giờ hết yêu cũng được, anh ngoại tình cũng được, cứ ngoại tình đi… Nhưng tôi chưa từng xử tệ với anh. Tôi dốc hết tâm can yêu anh, chỉ không biết cách thể hiện, lạnh lùng thành tính, ăn nói không khéo… Chứ tôi chưa từng hại anh. Vì cái gì mà anh trả thù tôi đến mức này? Hai năm hẹn hò là yêu thật lòng, không phải giả dối… Một năm đầu cưới về cũng mặn nồng ân ái… Tôi đã làm gì anh?

Quách Lôi trừng trừng nhìn Kim Huyên, không trả lời được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện