Đặng Sương rít lên:
- Đừng giả vờ giả vịt. Quách gia không muốn Quách Lôi ly hôn. Giờ cô quậy tưng bừng đòi ly hôn, bố anh ấy sẽ xé xác anh ấy ra. Cô còn trách chúng tôi ác độc sao? Kim Huyên cười khẩy vào mặt Đặng Sương:
- Rồi sao? Gã ngoại tình, tôi không được đòi ly hôn? Tôi phải ngậm đắng nuốt cay nhìn hai người làm loạn trong nhà này, làm tình trong phòng tôi? Quách Lôi, anh câm à? Quách gia không muốn anh ly hôn thì anh nói một tiếng, tôi với anh chia đôi tài sản, lặng lẽ ly thân. Bố mẹ tôi cũng không muốn tôi ly hôn… Tại sao anh biến thành như vậy? Không hài lòng thì phải thương lượng tìm ra giải pháp, chứ không phải tính kế hại người.
Ánh mắt Quách Lôi đảo như rang lạc, có vẻ dao động.
Đặng Sương sợ hãi, ré lên:
- Cô không đi làm, đòi chia đôi tài sản cái gì? Đều là Quách Lôi nuôi cô, nhà này lẽ ra phải thuộc về anh ấy…
- Nằm mơ. Nhà này tôi và Quách Lôi góp tiền mua, cả hai cùng đứng tên. Các người hại tôi, nhà cũng không thuộc về các người đâu. Tôi sẽ khiến các người ở tù mọt gông vì tội âm mưu hãm hiếp chiếm đoạt tài sản. Quách Lôi… anh thích phụ nữ yểu điệu, hiền lành, biết làm tình cơ mà… Tại sao anh ôm một con rắn độc bên cạnh? Ả kia ác tâm hại người như vậy, có gì yểu điệu? Có chỗ nào hiền lành? Ả còn ác hơn tôi… Anh yêu loại người như vậy sao?
Bị Kim Huyên chửi mắng, Đặng Sương làm ra vẻ uỷ khuất, nước mắt rơm rớm:
- Quách Lôi… em chỉ muốn tốt cho anh, nói giúp anh… Em không…
- Anh biết, anh biết… Ngoan, đừng khóc… - Quách Lôi lập tức ôm Đặng Sương vào lòng, xót xa vỗ về rồi trừng mắt quát Kim Huyên. – Cô im đi, Đặng Sương không phải người xấu, toàn bộ đều là chủ ý của tôi.
- Thế thì anh chính là con rắn độc cắn người mình từng yêu… Cắn vợ… Trong khi tôi chẳng làm gì có lỗi với anh.
Quách Lôi tức điên, thở phì phì không nói được gì.
Đột nhiên, người đàn ông lạ mặt bị chụp túi giấy cất tiếng, giọng trầm có âm tiết lạ giống như không phải người bản xứ:
- Các người lừa tôi. Các người nói cô gái kia tự nguyện… Đâu phải...
Quách Lôi đảo mắt như rang lạc, chống chế:
- Giờ cô ta chưa tự nguyện nhưng lát nữa sẽ đồng ý thôi. Cô ta trúng xuân dược do chính mẹ ruột hạ. Tôi chỉ đưa người tới “giúp”. Cái này không tính là phạm luật chứ?
Người đàn ông im lặng một lát rồi lắc đầu:
- Tôi không nhận vụ này nữa. Cô gái kia trúng xuân dược sẽ không tỉnh táo, vậy cũng giống như cưỡng ép quan hệ.
- Sao anh biết cô ta không tỉnh táo? Tôi cũng uống xuân dược mà mẹ cô ta đưa, tôi còn tỉnh táo đây thôi. Tôi có bắt anh cưỡng bức cô ta đâu. Anh cứ ở đây, nếu cô ta đồng ý thì làm… - Quách Lôi cười bẩn bựa.
Người đàn ông do dự.
Quách Lôi chèo kéo thêm:
- Anh không muốn được giảm nhẹ tội sao? Nếu anh làm theo ý tôi, tôi sẽ thuyết phục em họ mình để nó khai nhẹ nhàng trước toà, xin giảm án cho anh.
Rõ ràng người đàn ông này muốn được giảm án nên mới theo Quách Lôi đến đây.
Nghe gã nói như vậy, anh ta im lặng chần chừ.
Quách Lôi cười khằng khặc khoái chí.
Kim Huyên căm hận lẩm bẩm:
- Anh thật bỉ ổi. Không bằng cầm thú.
Quách Lôi hừ lạnh không thèm trả lời, ôm eo hôn lên môi Đặng Sương, ánh mắt khiêu khích chiếu vào Kim Huyên. Sau đó cả đám ra khỏi phòng, sập cửa khoá lại.
Còn mình Kim Huyên với người đàn ông lạ trong phòng, tim cô đập thình thịch sợ sệt, lại tiếp tục cắn dây trói, cố tháo ra.
Người đàn ông kia phạm tội gì đó, bị Quách Lôi lừa đến đây ngủ với cô, lừa rằng cô tự nguyện. Có vẻ hắn không phải người xấu.
Nhưng tốt hay xấu gì cũng từng phạm tội. Liệu khi bị nhốt một chỗ với cô, người này có đột nhiên nổi thú tính không?
Nhan sắc cô không phải xinh đẹp bình thường, là loại đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, đàn ông trông thấy đều phải ngoái nhìn vài lần. Lỡ người này động tâm, không nhịn được cám dỗ, xông vào…
Kim Huyên sợ run như cầy sấy, cả người nóng bừng.
Cô không phân biệt được đâu là nóng do xuân dược, đâu là nóng vì sợ bị xâm hại.
Người đàn ông đứng im một lát thì đưa tay lên nhấc túi giấy trùm đầu ra.
Kim Huyên liếc nhìn một cái, lập tức đứng hình, trợn tròn mắt.
Người này đẹp trai kinh khủng. Không phải kiểu đẹp tri thức nhẹ nhàng như Quách Lôi mà là kiểu đẹp mạnh mẽ trầm ổn của đàn ông từng trải. Mắt, mũi, miệng đều đẹp hài hoà, làn da nhẵn nhụi, đôi tay thon dài. Rõ ràng không phải phường trộm cắp lăn lộn dưới đáy xã hội.
Hắn khoảng hơn 30 tuổi, đôi mắt tăm tối bình thản như đã kinh qua vô vàn sóng gió, không gì có thể khiến hắn sợ hãi.
Hắn nheo mắt nhìn xung quanh. Khi trông thấy Kim Huyên, hắn sững sờ không nói nên lời vì vẻ đẹp của cô.
Danh sách chương