Editor: Ochibi

Người tới là cha mẹ Viên Việt, bọn họ bước nhanh tới, vẻ mặt nôn nóng.

Khương Tuyết tưởng rằng người họ nói là mình, vội vàng tiến lên giới thiệu, lại bị làm lơ đi ngang qua.

Động tác cô ta có chút xấu hổ.

Người mà cha mẹ Viên gia đến bên Viên Việt dò hỏi, là Lăng Thanh Huyền.

Lăng Thanh Huyền nhàn nhạt nhìn bọn họ, xem ra kế hoạch gặp mặt vẫn hữu dụng.

Hứa Hướng Dương cho rằng bọn họ có địch ý, nên che chắn cho Lăng Thanh Huyền, “Bạn gái cháu, Lâm Thanh Thanh.”

Hứa phụ cũng muốn đánh thằng con trai này trước công chúng, không thấy người ta muốn nhìn cô gái kia sao, nó còn chống đỡ.

“Cô bé, cô bé với Viên Việt nhà chúng ta, có hơi giống nhau.”

Viên mẫu kích động nhìn cô, vẫn luôn lôi kéo cánh tay Viên phụ.

Hai người có chút thất thố, Viên Việt bình tĩnh tháo mắt kính xuống.

Gỡ kính ra, đúng thật rất giống Lăng Thanh Huyền.

Rõ ràng là sinh nhật Hứa Hướng Dương, lại tự nhiên biến thành buổi nhận người thân.

Trước kia Viên gia có cô con gái, hồi nhỏ bị bắt cóc, bởi vì sinh bệnh bán không được giá tốt, cho nên bọn buôn người ném cô ở ven đường, được cô nhi viện nhặt về.

Tuy rằng trong nguyên cốt truyện không nói cha mẹ ruột của Lâm Thanh Thanh là ai, nhưng Lăng Thanh Huyền quan sát khuôn mặt Viên Việt, hơn nữa xem tướng, rất dễ dàng có thể nhận ra.

Chỉ là cần một cơ hội, Lăng Thanh Huyền không nghĩ lại tới nhanh như vậy.

Chỉ dựa vào việc lớn lên giống thì không có bằng chứng, cha mẹ Viên gia tìm Lăng Thanh Huyền muốn tóc, lấy về đi đối chiếu NDA.

Bọn họ dặn dò Viên Việt phải xem thật kỹ Lăng Thanh Huyền, sau đó xin lỗi cha mẹ Hứa gia rồi lập tức rời đi, dù sao chuyện con gái bọn họ trở về, bọn họ rất là nóng vội.

“Thì ra em còn là thiên kim đại tiểu thư.” Hứa Hướng Dương quơ tay cô, tâm tình không tồi.

Bất kể là bần cùng hay giàu có, đời này hắn sẽ không buông tay cô.

Khương Tuyết luôn bị người ngó lớ cuối cùng nhịn không được bùng nổ, “Viên Việt, anh có phải đã sớm biết cô ta có thể là em gái anh, cho nên mới cố ý mang tôi đến?”

Cố ý mang cô ta tới gặp nhục nhã, cô ta không nên bị coi như vai hề chế giễu như vậy.

Môi mỏng phun ra sự thật, “Cô tự tiến cử theo tới, không phải sao?”

Hắn chỉ thuận nước đẩy thuyền, hoàn thành ý tưởng của cô ta.

Không ngờ người lãnh đạm mình vẫn luôn thích lại có lòng dạ như vậy, Khương Tuyết cảm thấy khó chịu đựng nổi.

Bọn họ đều cùng một bọn với nhau.

Khương Tuyết nghĩ, thần sắc hoảng hốt chạy ra ngoài.

Tiếp tục ở lại, chỉ càng thêm bị người khác cười nhạo.

Viên Việt lại mang mắt kính lên, nói với Hứa Hướng Dương: “Nếu cô ấy thật là em gái tôi, cậu không xứng với cô ấy.”

Thế lực hai nhà bọn họ ngang nhau, tài lực thì Viên gia càng tốt hơn, trong suy nghĩ, hắn tin Lăng Thanh Huyền cũng ưu tú hơn Hứa Hướng Dương, cho nên Hứa Hướng Dương dường như là không ưu điểm gì.

Hứa Hướng Dương nắm tay hừ lạnh, “Dù sao thì tôi có tư cách hơn cậu.”

Hoá ra hồi trước cậu ta hỏi ngày sinh và nhóm máu, là vì cái này.

Do ghen mà quẫn bách, Hứa Hướng Dương giao sinh nhật cho cha mẹ, lôi kéo Lăng Thanh Huyền tới phòng mình ở lầu ba.

“Làm sao bây giờ, sau khi em trở về, nói không chừng anh không thấy được em nữa.”

Viên gia rất chú trọng lễ nghi và bảo thủ, nhất định sau khi Lăng Thanh Huyền được đón về, sẽ không cho phép bọn hắn tiếp tục qua lại.

Đôi mắt cô gái sáng lên dưới ánh đèn lấp lánh, “Vậy thì không quay về.”

Cứ để cuộc sống cô nghèo khó, được hắn đưa về mỗi ngày như cũ.

Tâm trí tiếu niên một trận nhộn nhạo, hắn tắt đèn phòng, như trân bảo thật cẩn thận hôn trong lòng ngực cô gái.

Con ngươi thanh lãnh trong bóng đêm lại có thể rõ ràng cảm nhận được hình dáng thiếu niên.

Môi hôn bức thiết lại ôn nhu, cô vòng lấy eo hắn, như đang cho hắn cổ vũ.

Âu phục trên người bị cởi bỏ.

Cách đó không xa chính là giường lớn trong phòng.

Thân hình nhỏ xinh bị thiếu niên để trên giường, thế nhưng trong đầu Lăng Thanh Huyền lại nghĩ là giường này không cứng.

Thiếu niên hôn môi mang theo hơi say mùi rượu, thân thể hai người cũng đến cực gần, âm thanh vải dệt cọ xát ở trong cảnh yên tĩnh khơi mào cảm xúc khác thường.

Hứa Hướng Dương đầy bụng thơm ngọt, chịu không nổi mà muốn nhiều hơn.

Thật sự rất thích cô.

Muốn cùng cô vĩnh viễn ở bên nhau.

Tay luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ lại không theo quy củ nữa.

Lăng Thanh Huyền dưới thân ưm một tiếng, kích thích cảm quan hắn.

Hắn hơi thở dốc, hỏi bên tai cô: “Quà sinh nhật của anh, có thể là em hay không?”

Bổn tọa là đại lão Tiên giới, bộ có thể dễ dàng tặng cho ngươi sao?

Đương nhiên không thể.

Phản ứng thân thể của Lăng Thanh Huyền có chút kỳ quái, rõ ràng thể chất âm hàn, cô lại như bị lây bệnh, da thịt trở nên nóng bỏng.

Tiếng hít thở của thiếu niên không ổn định, dưới hoàn cảnh đen nhánh, cảm quan của hắn càng thêm nhạy bén.

Cho dù là cô gái nhẹ nhàng hô hấp, hắn cũng thấy tâm ngứa ngáy khó nhịn.

Hắn ăn vạ trên người cô không đứng dậy, không nhận được câu trả lời, tâm vẫn lơ lững giữa không trung.

Món quà này, là nháy mắt hình thành ở trong đầu.

Hắn không cần gì cả, chỉ cần cô.

Không có chỗ để đặt lửa nóng hừng hực, hắn thẹn thùng mà cọ, “Em yêu?”

Tay nhỏ mềm ấm giúp đỡ hắn.

Haizz, hắn biết tỷ lệ thành công rất nhỏ mà.

“Anh còn nhỏ……”

“Anh không nhỏ.” Hứa Hướng Dương có chút tức giận cắn vành tai cô.

Lăng Thanh Huyền ném tay bủn rủn, quyết định không nhắc tới đề tài này.

Hai người nằm trên giường trong chốc lát, chú Từ tới gõ cửa.

“Chuyện gì?” Hứa Hướng Dương mở cửa phòng ra một đường nhỏ.

Chú Từ:……

Tại sao lại nhìn ra ghét bỏ trong mắt thiếu gia vậy?

“Có vài chuyện muốn xin chỉ thị của thiếu gia, những bạn học nam mà thiếu gia đưa về…”

“Cho bọn họ ăn uống no rồi thì về nhà.”

“Sinh nhật thiếu gia…”

“Không có việc gì thì có thể kết thúc.”

“Lão gia phu nhân hỏi cô gái kia sắp xếp thế nào?”

Hứa Hướng Dương do dự một chút, mới nói: “Chuẩn bị xe, lát nữa cùng đưa cô ấy về.”

“Vâng, thiếu gia.”

Chú Từ có chút bất ngờ, thiếu gia thích cô gái đó như vậy, thế mà không phải ngủ lại sao.

Sau khi Hứa mẫu nghe được lời chú Từ, vui mừng cười nói: “Dương Dương vẫn là hiểu chuyện, biết giữ con gái người ta qua đêm ở nhà là không tốt.”

Hứa phụ hừ một tiếng, “Mới tí tuổi đầu đã cua gái, sau này còn thế nào.”

“Không phải hồi mới tí tuổi đầu anh cũng cua em đấy thôi, nói con trai làm gì!”

Hứa phụ chột dạ uống ngụm trà, đại khái là do di truyền, ông không còn lý do phản bác.

“Không ngờ cô gái kia là con gái Viên gia mất tích nhiều năm nay, thật ra nếu Dương Dương đã tình đầu ý hợp, sau khi tốt nghiệp có thể đính hôn luôn.”

Môn đăng hộ đối bọn họ không nói gì, dù cô gái kia thật là nghèo khó, chỉ cần nhân phẩm không thành vấn đề, vậy Hứa gia đồng ý đón vào cửa.

Lại xem hôm nay con trai nhà mình không cho ai nhìn người ta hệt như gà con bảo vệ vậy, nhất định là vô cùng thích cô gái đó.

“Con cháu thì có phúc của con cháu, em mặc kệ.” Hứa mẫu suy nghĩ nửa ngày đau đầu, trực tiếp bảo chú Từ đi chuẩn bị xe.

Sau khi Hứa Hướng Dương và Lăng Thanh Huyền xuống xe, hắn nắm tay cô dắt cô đi qua đường nhỏ về nhà.

“Đúng rồi, quà sinh nhật.”

Lăng Thanh Huyền lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho hắn.

Mở hộp ra, là một mặt dây chuyền xanh biếc.

“Đây là?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện