Câu nói tựa như lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào lồng ngực Tư Chính Đình.

Đôi mắt anh tối lại, con dã thú trong lòng lại không nhịn được muốn chồm ra làm loạn.

Vậy nên, năm đó bọn họ chia tay quả thật là vì Trang Nại Nại không thích anh nữa sao?

Cô theo đuổi anh suốt ba năm đến khi anh mở rộng cửa trái tim với cô, thì cô lại tàn nhẫn nói với anh rằng cô không yêu anh nữa?

Hai tay Tư Chính Đình bỗng siết chặt lại.

Nhưng, lúc anh cảm thấy tức giận đến nỗi không thể nào kìm nén nổi thì một bàn tay ấm áp cầm lấy tay anh.

Tư Chính Đình sửng sốt, quay sang thì thấy Trang Nại Nại đã đến gần anh.

Cô vẫn nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ như lúc trước, hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi trong cảm xúc của anh: “Tư Chính Đình, năm năm trước, chúng ta đều quá trẻ tuổi, bồng bột, bất kể ai đúng ai sai thì cũng đã qua hết rồi mà, đúng không? Sau này, em sẽ làm tử tế làm vợ anh.”

Câu nói nhẹ nhàng trong bóng tối tựa như lông vũ lướt qua tim Tư Chính Đình, khiến cả người anh cứng đơ. Câu này rất khác với những lời ngon tiếng ngọt mà Trang Nại Nại nói lúc theo đuổi anh vào năm năm trước, thậm chí còn chẳng có chút mập mờ nào.

Nhưng anh lại cảm thấy… nơi nào đó trong tim đã bị đánh động.



Là anh nói bắt đầu lại một lần nữa.

Cô có thể nói được những lời này, chứng tỏ đã bớt e ngại anh phần nào.

Nhưng sau khi cơn xúc động qua đi, anh lại thấy lòng đầy chua chát.

Bao nhiêu năm như vậy, anh vẫn luôn canh cánh chuyện năm năm trước, nhưng đối với Trang Nại Nại mà nói thì lại chẳng là gì sao? Cô không hề giải thích gì về chuyện chia tay vào năm đó?

Tư Chính Đình còn đang rối rắm thì đã thấy dáng người nhỏ bé trước mặt đứng dậy, đôi mắt bừng sáng nhìn anh: “Tư Chính Đình, chúng ta hãy sống cho thật tốt đi.”

Lời nói đầy khích lệ mang theo cảm giác vui vẻ của riêng cô khiến người khác cảm thấy nếu từ chối cô thì thật tội lỗi.

Tư Chính Đình lập tức cảm thấy nghẹn lại trong lòng, nỗi buồn bực càng đè nén hơn.

Cái cô gái này!

Rốt cuộc làm thế nào mà lại vô tâm đến thế?



Huyệt thái dương của Tư Chính Đình giật “thình thịch”, lông mày anh bất giác chau lại, môi mấp máy định nói gì đó.

Nhưng lọt vào mắt Trang Nại Nại lại thành anh vẫn còn tức giận, vì thế cô chớp chớp đôi mắt to nói: “Còn về chiếc vòng tay, vì chuyện lúc trước nên em mới ném vào thùng rác để trút giận, nhưng em biết rõ là sáng hôm ấy anh đã thay túi rác rồi, chắc chắn sẽ không vứt đi, buổi tối em về định nhặt lại nhưng không tìm thấy đâu nữa.”

Tư Chính Đình: “…!”

Tư Chính Đình thật tình không muốn lý luận với cô nữa, anh bây giờ đang rối rắm chuyện đó sao?

Nhưng nhìn cái vẻ mặt nịnh nọt của cô, lửa giận tràn ngập trong lòng lại không trút ra nổi.

Tư Chính Đình vẫn không có biểu cảm gì, dáng vẻ lạnh lẽo nhẫn nhịn lại khiến Trang Nại Nại cảm thấy anh lúc này thật kinh khủng.

Lúc Trang Nại Nại đang vắt óc nghĩ xem phải giải thích thế nào tiếp, anh đột nhiên quay người đi. Cô vốn đang nắm tay anh cũng bị anh bất ngờ nắm ngược lại, kéo mạnh cô vào phòng ngủ.

Trang Nại Nại hoảng hốt: “Tư Chính Đình, quân tử dùng miệng không dùng tay, anh… anh… anh…”

Cô còn chưa dứt lời đã bị anh đẩy mạnh xuống giường, một giây sau, Tư Chính Đình đè lên người cô.

Trang Nại Nại mở to mắt, đang định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng ra đã bị anh chặn lại!

Động tác của anh rất thô lỗ, hôn cô vài cái rồi liền quen tay cởi quần áo của cô… sau đó, vào thẳng nội dung chính.

Lúc này, điện thoại trên tủ đầu giường của Trang Nại Nại đột nhiên sáng lên.

Trên màn hình là tin nhắn của Cố Đức Thọ: [Khuynh Nhan, mẹ Trang của con năm đó sao lại bị bệnh tâm thần?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện