Màn hình điện thoại lóe lên trong bóng tối, Trang Nại Nại ngẩng đầu lên định nhìn.

Nhưng sự phân tâm của cô lại khiến Tư Chính Đình cảm thấy không vui, vì thế anh dùng sức hơn!

Trang Nại Nại chỉ cảm thấy như bị chạm sâu vào tận linh hồn, cơn rùng mình lan từ một điểm ra khắp toàn thân, kích thích cô đến nỗi không nhịn được mà rụt vai lại.

Phản ứng của cô cũng khiến Tư Chính Đình càng thêm hoang dại.

Hôm đó chắc chắn là một đêm cuồng nhiệt.

Lúc Trang Nại Nại tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên ba cây sào.

Sự điên cuồng tối qua khiến cô giật giật người một chút thôi cũng thấy uể oải, hơn nữa lưng bị hai cánh tay đè lại nên cô cũng chẳng động đậy được, bèn nằm im trên giường ngắm khuôn mặt của Tư Chính Đình.

Đêm qua bọn họ quá mệt mỏi nên không tắm rửa gì mà cứ để vậy ngủ say sưa.

Lúc này, hai người ôm chặt lấy nhau, anh gối lên tóc cô, màu trắng của gò má và màu đen của tóc đánh mạnh vào thị giác một cách rõ rệt.



Hình như cả tuần nay anh không ngủ ngon.

Quai hàm căng ra cho thấy sự không hài lòng của anh, ngay cả lông mày cũng cau lại.

Rốt cuộc là phải không vui đến mức nào mà ngay cả ngủ cũng chẳng tài nào thả lỏng được?

Trang Nại Nại cắn môi, cẩn thận quan sát đường nét khuôn mặt anh.

Tinh tế như thể được thượng đế điêu khắc, khiến cho phụ nữ trông thấy cũng phải hâm mộ và ghen tị, ngay cả làn da cũng mịn màng đến mức không có một lỗ chân lông.

Đứa con cưng của trời như vậy, cô đã yêu anh suốt tám năm.

Người ta thường nói mối tình đầu là nỗi đau, nhưng nỗi đau của cô cũng đã kéo dài quá lâu rồi.

Dù xa cách năm năm, dù cô đã tự dặn lòng mình phải buông xuống, nhưng vì trong lòng vẫn còn có anh mà thời đại học cô chẳng cách nào đón nhận được bất cứ ai.

Trang Nại Nại khẽ vuốt ve chỗ lông mày đang cau chặt trên trán anh.



Tư Chính Đình, em sẽ không trách anh chuyện năm đó nữa, vì em nhận ra rằng, đã yêu sâu đậm rồi thì ngay cả oán trách cũng mang theo vài phần thi vị ngọt ngào.

Sau này, chúng ta hãy sống thật tốt, em sẽ buông bỏ những chuyện đã qua.

Nghĩ đến đây, Trang Nại Nại hít sâu một hơi, lúc tỉnh táo lại liền phát hiện Tư Chính Đình đã mở mắt ra từ lúc nào, anh đang nhìn chằm chằm vào cô.

Trang Nại Nại giật mình, phản ứng đầu tiên là vội lui ra sau, muốn cách xa anh một chút.

Không ngờ bàn tay to đặt bên hông lại kéo một cái, cô liền đụng mạnh vào ngực anh. Mặt Trang Nại Nại liền đỏ bừng lên, nói năng cũng lắp bắp: “Anh… anh… anh làm gì thế… A!”

Cô còn chưa dứt lời, Tư Chính Đình đã xoay người đè cô xuống dưới thân anh…

Đêm qua làm nhiều lần liên tục khiến Trang Nại Nại đã không chịu nổi. Lúc này, cô cảm thấy cả người vừa mỏi nhừ, mềm nhũn, lại vừa đau, định dùng tay đẩy Tư Chính Đình ra, nhưng sức cô làm sao có thể chống lại anh?

Giãy không được, môi lại bị ngậm lấy không nói được thành lời, Trang Nại Nại chỉ đành cứng người, nhắm mắt lại, chịu đựng từng đợt tấn công của anh, vậy mà trong cơn đau đớn như thế, từng đợt khoái cảm vẫn lan ra toàn thân…

Sau khi tất cả kết thúc, người bọn họ đầm đìa mồ hôi.

Trang Nại Nại thở hổn hển, lồng ngực đã bị đè đến nỗi hơi đau, nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi thở của Tư Chính Đình cũng không ổn định. Trái tim trong lồng ngực anh đập dồn dập khiến cô còn nghe được cả tiếng “thịch thịch...”.

Hôm nay là thứ bảy nên không phải đi làm, nhưng Trang Nại Nại vẫn đẩy Tư Chính Đình ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện