Trương Hàn nhìn người phụ nữ quỳ gôi trước mặt mình, khuôn mặt tuần tú nghiêm lại, mẹ kiếp người ¡phụ nữ chết bầm đó đang làm cái gì? “Lâm Bất Nhiễm, em đứng lên cho tôi, ai cho em quỳ. xuống?”
“Lế nào quỳ xuống còn chưa đủ Sao, được, tôi dập. đầu cho anh, dập đầu một trăm cái”
Đông đông đông.
Lâm Bắt Nhiễm bắt đầu dập đầu, trán cô nặng nề đập xuống thảm, phát ra tiếng động nặng nề lại chói tai. Gương mặt Trương Hàn u ám, hắn tiên lên, bàn tay to lôi cánh tay cô xách cô từ trên thiên đứng dậy: “Lâm Bất Nhiễm, em đứng lên cho tôi, em tốt nhất đừng chọc tôi tức giận”
'Vậy anh có thể buông tha cho chúng tôi không, anh có thể cho chúng tôi một con đường sông không, tôi sinh đứa bé này ra tuyệt đôi sẽ không nói cho nó bô nó là ai, nêu như anh không tin có thể cho tôi uống thuốc câm, tôi sẽ không nói được nữa, anh cũng không lo lắng về mai sau:
Hắn đã khi nào nói sẽ cho cô uống thuốc câm?
Tốt, cô con cũng sẽ không nói cho bố đứa bé là ai, vậy hẳn còn muốn cô con làm cái gì, chơi cho vui sao? Trương Hàn nhấp môi mỏng: “Lâm Bất Nhiễm, không cần khó khăn như vậy, em uống thuốc vào, mọi người đều sẽ bình an vô sự”
Nói rồi Trương Hàn đút thuốc tới bên môi cô.
Không muốn.
Lâm Bát Nhiễm giống như nai con bị kinh sợ, vươn tay đổ nước thuốc.
Lập tức nước thuốc đen thùi lùi toàn bộ đồ vào trên áo sơ mi trắng của Trương Hàn, một mảnh hỗn độn.
“Lâm Bắt Nhiễm, em điên rồi phải không?” Trương Hàn tức giận, định giơ tay đánh cô.
Lâm Bát Nhiễm sợ đến ôm đầu mình thật chặt.
Tay Trương Hàn lại dừng ở. giữa không trung, không đánh tiếp nữa, người phụ nữ đáng chết này, hắn hận không thê đánh chết cô, thê nhưng, hắn lại luyến tiếc xuống † ay. Lúc này hai mắt Lâm Bắt Nhiễm tối sầm, trực tiếp ngã xuồông thảm.
“Lâm Bát Nhiễm!”
Con ngươi Trương Hàn co rụt lại, lúc này vươn kiện cánh †ay ôm cô vào trong ngực mình, hắn dùng lực lay bả vai cô, lộ ra sốt ruột và đau lòng mà đến mình cũng không hay biết: “Lâm Bất Nhiễm! Nhiễm Nhiễm!”
Trước khi Lâm Bất Nhiễm nhắm mắt liền nghe được tiếng “Nhiễm Nhiễm”
kia, cô không biết lần đến tột gọi là Nhiễm Nhiễm đó, hay là tên cô Nhiễm Nhiễm. Phía ngoài Nhiễm Nhiễm đến thư phòng tìm Trương Hàn, thế nhưng trong thư phòng không có ai, Trương Hàn không ở đây.
Anh Hàn của cô ta đi đâu rồi?
Lúc này Nhiễm Nhiễm liền thấy bác sĩ vội vã chạy tới, đi thẳng vào phòng Lâm Bắt Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm cảm thấy rất nghi hoặc, bác sĩ vào phòng em họ làm cái gì?
Nhiễm Nhiễm cũng đi tới, ở cạnh cửa cô ta nhìn thấy Trương Hàn.
Trương Hàn níu lấy. áo bác sĩ, rồng to: “Mau nhìn thử cô ây làm sao vậy, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi muốn các người chôn cùng”
Bác sĩ sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng.
ròng, năm nay bác sĩ thực sự là nghệ nguy hiểm, cải gì cũng muốn bác sĩ bọn họ chôn cùng.
“Vâng, vâng” Bác sĩ kiểm tra cơ thể Lâm Bát Nhiễm.
“Lế nào quỳ xuống còn chưa đủ Sao, được, tôi dập. đầu cho anh, dập đầu một trăm cái”
Đông đông đông.
Lâm Bắt Nhiễm bắt đầu dập đầu, trán cô nặng nề đập xuống thảm, phát ra tiếng động nặng nề lại chói tai. Gương mặt Trương Hàn u ám, hắn tiên lên, bàn tay to lôi cánh tay cô xách cô từ trên thiên đứng dậy: “Lâm Bất Nhiễm, em đứng lên cho tôi, em tốt nhất đừng chọc tôi tức giận”
'Vậy anh có thể buông tha cho chúng tôi không, anh có thể cho chúng tôi một con đường sông không, tôi sinh đứa bé này ra tuyệt đôi sẽ không nói cho nó bô nó là ai, nêu như anh không tin có thể cho tôi uống thuốc câm, tôi sẽ không nói được nữa, anh cũng không lo lắng về mai sau:
Hắn đã khi nào nói sẽ cho cô uống thuốc câm?
Tốt, cô con cũng sẽ không nói cho bố đứa bé là ai, vậy hẳn còn muốn cô con làm cái gì, chơi cho vui sao? Trương Hàn nhấp môi mỏng: “Lâm Bất Nhiễm, không cần khó khăn như vậy, em uống thuốc vào, mọi người đều sẽ bình an vô sự”
Nói rồi Trương Hàn đút thuốc tới bên môi cô.
Không muốn.
Lâm Bát Nhiễm giống như nai con bị kinh sợ, vươn tay đổ nước thuốc.
Lập tức nước thuốc đen thùi lùi toàn bộ đồ vào trên áo sơ mi trắng của Trương Hàn, một mảnh hỗn độn.
“Lâm Bắt Nhiễm, em điên rồi phải không?” Trương Hàn tức giận, định giơ tay đánh cô.
Lâm Bát Nhiễm sợ đến ôm đầu mình thật chặt.
Tay Trương Hàn lại dừng ở. giữa không trung, không đánh tiếp nữa, người phụ nữ đáng chết này, hắn hận không thê đánh chết cô, thê nhưng, hắn lại luyến tiếc xuống † ay. Lúc này hai mắt Lâm Bắt Nhiễm tối sầm, trực tiếp ngã xuồông thảm.
“Lâm Bát Nhiễm!”
Con ngươi Trương Hàn co rụt lại, lúc này vươn kiện cánh †ay ôm cô vào trong ngực mình, hắn dùng lực lay bả vai cô, lộ ra sốt ruột và đau lòng mà đến mình cũng không hay biết: “Lâm Bất Nhiễm! Nhiễm Nhiễm!”
Trước khi Lâm Bất Nhiễm nhắm mắt liền nghe được tiếng “Nhiễm Nhiễm”
kia, cô không biết lần đến tột gọi là Nhiễm Nhiễm đó, hay là tên cô Nhiễm Nhiễm. Phía ngoài Nhiễm Nhiễm đến thư phòng tìm Trương Hàn, thế nhưng trong thư phòng không có ai, Trương Hàn không ở đây.
Anh Hàn của cô ta đi đâu rồi?
Lúc này Nhiễm Nhiễm liền thấy bác sĩ vội vã chạy tới, đi thẳng vào phòng Lâm Bắt Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm cảm thấy rất nghi hoặc, bác sĩ vào phòng em họ làm cái gì?
Nhiễm Nhiễm cũng đi tới, ở cạnh cửa cô ta nhìn thấy Trương Hàn.
Trương Hàn níu lấy. áo bác sĩ, rồng to: “Mau nhìn thử cô ây làm sao vậy, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi muốn các người chôn cùng”
Bác sĩ sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng.
ròng, năm nay bác sĩ thực sự là nghệ nguy hiểm, cải gì cũng muốn bác sĩ bọn họ chôn cùng.
“Vâng, vâng” Bác sĩ kiểm tra cơ thể Lâm Bát Nhiễm.
Danh sách chương