Lời này của Phong Di Ninh, thật sự là không chừa chút thể diện nào.

Đây là triệt để xé rách lỗ hổng.

Cũng bởi vì thái độ khi nãy của Cửu Công chúa với nàng ta thật sự quá không tốt, cơn giận còn sót lại của nàng ta chưa tiêu tan.

Quốc công phu nhân tiếp nhận tách trà của dì Lan đưa qua, bà ta đã sớm đứng lên trở lại bên cạnh, uống qua một hớp.

Bà ta dường như không nghe được con gái mình vô lễ.

Nha đầu trước mắt quá cuồng vọng, dạy dỗ một chút cũng là nên làm.

Sở Khuynh Ca nghênh đón ánh mắt của Phong Di Ninh, bị chỉ trích ngay trước mặt, lại không có chút vẻ không vui nào.

Ý cười trên khóe môi, cũng chỉ là vẻ bề ngoài…

“Bổn Công chúa có phải đã để cho nam kỹ ngủ lại trong phòng hay không, Thế tử gia là người rõ ràng nhất, đêm đó, Thế tử gia ở ngay trong phòng ta.


Thế tử gia đêm đó ngủ lại trong phòng nàng?
Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
Chẳng lẽ không phải là như lời đồn, đêm đó Thế tử gia chẳng lẽ không ngủ lại trong phòng Quận Chúa?
Quốc công phu nhân lại nhìn về phía Phong Di Ninh.

Loại chuyện nghe ngóng tin tức này, đương nhiên là do Phong Di Ninh làm.

Phong Di Ninh lập tức nói: “Công chúa, đêm đó người Ly Dạ ở bên cạnh, chỉ sợ không phải là Công chúa.


“Tam tiểu thư, bổn Công chúa ngược lại là hơi nghi hoặc một chút, thân là Tam tiểu thư của Phong gia, trợ thủ hàng đầu bên cạnh Quốc công phu nhân, tại sao lại nghe gió thành mưa, nói sao hay vậy?”
“Người nói cái gì?” Phong Di Ninh luôn là một người trầm ổn, có thể bị một tiểu nha đầu làm tức giận tận hai lần, cũng là lần đầu thấy được!
“Chuyện này ta đã sai người đi nghe ngóng, Công chúa, xin đừng xem tất cả chúng ta như đồ ngốc!”
“Nếu bản thân không ngốc, người ngoài làm sao có thể nói mình ngốc?”
“Ngươi!”
Phong Dụ Hoa nhanh chóng cười nói: “A, tiểu nha đầu không hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ mà, tỷ tỷ đừng nên tức giận.


Nha đầu này, không biết là có lá gan kinh người, hay là quá lỗ mãng.

Đắc tội người của phủ Quốc công, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.


Thế nhưng, sự can đảm này thật đúng là khiến người ta… khụ, yêu thích đấy!
Sở Khuynh Ca cũng không muốn nhanh mồm nhanh miệng, mặt nàng không chút thay đổi, nói: “Đêm đó bổn Công chúa mời vài vị nam kỹ về, vốn chỉ là muốn ngày nào đó hát vài khúc cho Thế tử gia nghe.


“Cái gì mà triệu vào khuê phòng, chỉ là có người cố ý tung tin đồn nhảm, hủy đi thanh danh của bổn Công chúa.


“Nếu Tam tiểu thư và Quốc công phu nhân không tin, có thể chứng thực với Thế tử gia.


Phong Ly Dạ mặc dù nhìn nàng không vừa mắt, nhưng với chuyện phải trái đúng sai như thế này, nam nhân kia ít nhất sẽ không bất công.

“Về phần những tin đồn gần đây trong hoàng thành, nói Thế tử gia ngủ lại khuê phòng của Vân Quận chúa…”
“Công chúa biết chuyện này?” Hai mắt Phong Di Ninh tỏa sáng.

Nếu chính nàng đã nói ra, cũng miễn cho nàng ta xấu hổ khi phải mở miệng.

Phong Di Ninh nói: “Vậy Công chúa…”

“Việc này chỉ sợ cũng là một chuyện hiểu lầm.

” Sở Khuynh Ca đạm mạc cắt lời nàng ta.

Nàng tiếp tục nói: “Đêm đó, không biết tại sao Vân Quận chúa lại gọi mấy vị nam kỹ kia vào khuê phòng…”
“Cửu Công chúa, chớ hủy hoại danh dự của Quận chúa!” Quốc công phu nhân vẫn luôn im lặng lại sầm mặt xuống, giọng điệu cường ngạnh.

Phong Di Ninh lại càng trực tiếp không cho Sở Khuynh Ca mặt mũi: “Cho dù Công chúa không thích Quận chúa, cũng xin đừng thêu dệt vô cớ! Chẳng lẽ Công chúa không biết, lời đồn có thể hại chết một cô nương lương thiện tốt đẹp?”
“Công chúa, xin lương thiện đi!”
Sở Khuynh Ca từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc, ánh mắt bình tĩnh không mang chút gợn sóng.

“Nếu biết lời đồn có thể hại chết người, tại sao còn muốn làm kẻ đồng lõa, đến chỉ trích bổn Công chúa?”
Thanh danh của Sở Vi Vân cần phải giữ gìn, còn thanh danh của nàng thì có thể tùy ý tổn hại sao?
Ánh mắt của nàng cũng dần dần lạnh xuống: “Phu nhân và Tam tiểu thư vẫn luôn nhắc đến chuyện này, chẳng phải chỉ là muốn để ta gật đầu, cho Vân Quận chúa vào cửa à?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện