Lúc đi ra khỏi đại viện phủ Quốc công, Sở Khuynh Ca khó mà nói được tâm trạng của mình ra sao.

Nàng nói, chỉ cần Phong Ly Dạ viết thư bỏ vợ, trên thực tế, chính là Phong Ly Dạ chủ động ly hôn, thì nàng sẽ ly hôn.

Cũng không phải hành động theo cảm tính gì.

Mối hôn sự mà tự mình cầu được này, nàng vừa đến đã tỉnh tỉnh mê mê mà dấn thân vào.

Chịu tiếp nhận hay không cũng không đến lượt nàng quyết định.

Nếu như cho nàng một cơ hội lựa chọn nữa, nàng có còn muốn nữa không?
Hơn phân nửa là không muốn nhỉ?
“Cửu Công chúa!” Sau lưng, một giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái truyền đến.


Sở Khuynh Ca quay đầu, chỉ thấy Phong Dụ Hoa bước đi cởi mở, chớp mắt đã đến bên cạnh nàng.

“Tứ tiểu thư.

” Nàng nhàn nhạt gọi.

“Ta còn tưởng rằng người sẽ gọi ta một tiếng Tứ cô cô.

” Nha đầu này vẫn luôn gọi phu nhân, tiểu thư này nọ, không hề có chút thân thiết nào với nhà bọn họ.

Phong Dụ Hoa có chút thất bại.

“Phong gia chúng ta khiến người không vui đến thế à? Hay là tình cảm với Ly Dạ quả thực không tốt lắm?”
Câu hỏi vô lễ như thế, đổi lại là người khác thì hơn phân nửa là đã xấu hổ.

Nhưng Sở Khuynh Ca không chút xấu hổ nào, ngược lại là vì câu hỏi của nàng ấy mà trở nên thoải mái trong chớp mắt.

Nàng cười nói: “Ta xác thực không thân với Phong gia, Tứ tiểu thư lúc nãy cũng đã tận mắt nhìn thấy, về phần ta và Thế tử gia, đúng, tình cảm xác thực không tốt.


“Là tiểu tử kia không biết quý trọng thôi.


Phong Dụ Hoa phất tay áo, không thiên vị cháu mình chút nào.

Thế nhưng, chuyện tình cảm này, không cần phải để ý quá nhiều, nữ tử chúng ta sống cũng không phải chỉ vì một phần tình, người nói xem có đúng không?”

Ai cũng biết Phong Ly Dạ từ thuở thiếu thời đã qua lại với Sở Vi Vân, mặc gì tiểu tử kia cũng rất lạnh nhạt với Sở Vi Vân, nhưng ít ra Sở Vi Vân là cô nương duy nhất có thể đi đến bên cạnh hắn.

Lại thêm mẹ của Sở Vi Vân, chính là Nam Tinh, có ơn với Phong gia, lại còn chết vì mẹ của Ly Dạ.

Phong Ly Dạ tốt với Sở Vi Vân, cũng là chuyện đương nhiên.

Cửu Công chúa… tính ra là người chen vào.

Phong Dụ Hoa nhẹ nhàng vỗ vai nàng, cười vang, nói: “Ta nghe nói, lúc người ở Mạc Thành, không chỉ tự mình đi chỉ huy, đánh bại người bay Bắc Tần, còn dùng kế để đại quân Bắc Tần tự làm loạn trận cước, đã giúp Ly Dạ rất nhiều.


“Tiểu nha đầu, chúng ta đi uống vài chén, đúng dịp cùng tâm sự? Ta rất thích người!”
“……” Vị Tứ cô cô này của Phong Ly Dạ thật đúng là ngay thẳng đến mức khiến người khác không thể nào từ chối được.

Sở Khuynh Ca cười nói: “Được, đến chỗ người đi, chính ta còn chưa quen chỗ của ta, chỉ sợ không có được rượu ngon!”
“Ôi chao, tiểu nha đầu thật hiểu biết, chỗ của ta đúng thật là giấu rất nhiều rượu ngon, thế nhưng, đừng để người khác biết, bọn họ sẽ nói cho mẹ ta biết…”
…… Khi đêm xuống, Phong Ly Dạ mới từ trong cung trở về.

Hoàng Thượng sắp xếp tiệc ăn mừng, thế nhưng, Ly Thế tử trong tiệc ăn mừng tối nay, hình như có tâm sự nặng nề

Yến hội vừa mở không bao lâu, đã mượn cớ tửu lượng không tốt, lên xe ngựa trở về phủ Quốc công.

Phong Tảo vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, sau khi xuống xe ngựa, Phong Tảo mới nói: “Gia, đã sai người điều tra rồi, là được truyền đi từ trong đại quân của Gia.


Phong Ly Dạ nhíu mày, Phong Tảo vội nói: “Có lẽ chỉ là các huynh đệ thuận miệng nói, bách tính ở hoàng thành nghe xong, thế là truyền ra ngoài.


Hôm nay trở về, toàn thành truyền ra một tin tức rất quan trọng, nói là lúc Gia ở Mạc Thành, hằng đêm đều ngủ lại trong khuê phòng của Vân Quận chúa.

Tốc độ lan truyền của lời đồn nhanh như thế, chỉ sợ là có người giúp sức.

Phong Ly Dạ trầm mặc trong chốc lát, mới ra vẻ lơ đãng mà hỏi: “Sau khi trở về, nữ nhân kia đang làm gì?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện