Tại sao nước đi của hai người lại hoàn toàn không giống với những gì ông ấy đã tưởng tượng, chẳng lẽ trước khi lên đường ông ấy đã làm chuyện gì sai rồi sao? Ông ấy cảm thấy mình bị nhắm thành mục tiêu.
Lúc này, dưới chân núi, Tiêu Nhã đang ngồi trên một tảng đá để nghỉ ngơi.
Ánh mắt của cô ấy mang theo ý cười dịu dàng, đang trò chuyện thoải mái với anh quay phim.
"Anh thực sự cảm thấy bộ quần áo này của tôi trông đẹp à? Vậy tại sao anh không chụp tôi trông đẹp hơn một chút?" Tiêu Nhã nhẹ nhàng trêu chọc.
Hôm nay đúng là xui xẻo, ảnh chụp ở hai chỗ đều không được ưng ý cho lắm.
Cái này mà ở trong quá khứ, cô ấy tuyệt đối không có cách nào dễ dàng tha thứ cho việc hình tượng của mình bị tổn hại.
Nhưng lúc này, ở cùng với Thời Tiểu Ngư, Kính Gia Uyên rất vui vẻ, cảm giác hình tượng dường như không còn quan trọng nữa.
Sau khi trút bỏ được gánh nặng này, cô ấy cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Anh quay phim chính là người thường đi theo họ quay cảnh trong căn phòng.
Hai ngày nay ở chung, cũng dần quen thuộc, hiện tại không có quá nhiều nhiệm vụ, anh ấy cũng thoải mái hơn một chút, hỏi: "Lát nữa mọi người ăn cái gì vậy? Vẫn là tự mình nấu cơm à?"
Tiêu Nhã tao nhã vén những sợi tóc lòa xòa trên trán ra sau tai, cười nói: “Tôi cũng không biết, tôi đương nhiên muốn trở về nấu cơm, đồ ăn Tiểu Ngư nấu thực sự rất ngon, nhưng mà hôm nay chúng tôi còn có nhiệm vụ, chụp xong ở đây mới hoàn thành được hai phần ba, đoán chừng là không thể trở về làm rồi, với cả hôm nay Tiểu Ngư đã đi bộ nhiều như vậy, quay về cũng rất mệt mỏi, chắc chắn là không còn sức nấu nướng nữ đâu, rất có thể là sẽ ăn ở ngoài đấy.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Tiêu Nhã có phần tiếc nuối.
Sau khi nếm được cơm Thời Tiểu Ngư nấu, thực sự không muốn ăn bất cứ thứ gì khác.
Huống chi là còn ở Nepal...
Đồ ăn khó ăn muốn chết.
“Đồ ăn ở đây thật sự không ngon.” Anh quay phim xúc động nói.
Ngày bình thường, từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ cảm thấy mình có nhu cầu gì về đồ ăn, cho đến khi anh ấy được nếm thử hộp cơm hộp khó ăn muốn chết ở Nepal, cơm khô đến mức chỉ ngâm nước mới ăn được, đồ ăn cũng vậy, hoặc là không có hương vị gì, hoặc là cay đắng đắng ngập khoang miệng.
Vất vả còn chưa tính, lúc quay cho người nổi tiếng, còn phải luôn ngửi thấy mùi thơm, khiến người khác không thể chịu nổi.
Anh ấy cảm thấy mình tới đây không phải làm việc, mà là đi vượt qua kiếp nạn, nếu có thể sống sót đến khi trở về Trung Quốc, có lẽ anh ấy đã phải thành tiên.
“Đồng ý.” Tiêu Nhã đầy đồng cảm khẽ gật đầu.
Nói xong, cô ấy đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ánh mắt khẽ chuyển động, nói: "Anh có muốn ăn cùng chúng tôi không? Nấu cho thêm một người nữa thật ra cũng không phiền phức gì."
Anh quay phim sững sờ, trong mắt lập tức lộ ra vẻ ao ước: "Có thể không?"
“Đương nhiên là có thể.” Tiêu Nhã gật đầu: “Nhưng anh phải giúp nhóm chúng tôi một việc.”
“Chuyện gì vậy?” Trong đầu anh quay phim nhớ phần cơm chuyên của buổi sáng kia, không nhịn được nuốt nước miếng.
"Nhiều thêm một người thì chi phí tiêu xài nhất định sẽ cao hơn đôi chút, anh là một thành viên của đội ngũ sản xuất chương trình, nghĩ lại xem có cách nào không, để giúp chúng tôi có được một ít kinh phí?" Tiêu Nhã thương lượng.
"Cái này. . . Tôi chỉ là người quay phim, nhiệm vụ kinh phí là do PD Trương phụ trách." Vẻ mặt anh quay phim lộ ra vẻ khó xử.
Cái này nằm ngoài phạm vi năng lực của anh ấy...
Tiêu Nhã nghĩ lại cũng thấy thế, mấu chốt là nằm ở trên người PD Trương, nhưng mà...
Lúc này, dưới chân núi, Tiêu Nhã đang ngồi trên một tảng đá để nghỉ ngơi.
Ánh mắt của cô ấy mang theo ý cười dịu dàng, đang trò chuyện thoải mái với anh quay phim.
"Anh thực sự cảm thấy bộ quần áo này của tôi trông đẹp à? Vậy tại sao anh không chụp tôi trông đẹp hơn một chút?" Tiêu Nhã nhẹ nhàng trêu chọc.
Hôm nay đúng là xui xẻo, ảnh chụp ở hai chỗ đều không được ưng ý cho lắm.
Cái này mà ở trong quá khứ, cô ấy tuyệt đối không có cách nào dễ dàng tha thứ cho việc hình tượng của mình bị tổn hại.
Nhưng lúc này, ở cùng với Thời Tiểu Ngư, Kính Gia Uyên rất vui vẻ, cảm giác hình tượng dường như không còn quan trọng nữa.
Sau khi trút bỏ được gánh nặng này, cô ấy cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Anh quay phim chính là người thường đi theo họ quay cảnh trong căn phòng.
Hai ngày nay ở chung, cũng dần quen thuộc, hiện tại không có quá nhiều nhiệm vụ, anh ấy cũng thoải mái hơn một chút, hỏi: "Lát nữa mọi người ăn cái gì vậy? Vẫn là tự mình nấu cơm à?"
Tiêu Nhã tao nhã vén những sợi tóc lòa xòa trên trán ra sau tai, cười nói: “Tôi cũng không biết, tôi đương nhiên muốn trở về nấu cơm, đồ ăn Tiểu Ngư nấu thực sự rất ngon, nhưng mà hôm nay chúng tôi còn có nhiệm vụ, chụp xong ở đây mới hoàn thành được hai phần ba, đoán chừng là không thể trở về làm rồi, với cả hôm nay Tiểu Ngư đã đi bộ nhiều như vậy, quay về cũng rất mệt mỏi, chắc chắn là không còn sức nấu nướng nữ đâu, rất có thể là sẽ ăn ở ngoài đấy.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Tiêu Nhã có phần tiếc nuối.
Sau khi nếm được cơm Thời Tiểu Ngư nấu, thực sự không muốn ăn bất cứ thứ gì khác.
Huống chi là còn ở Nepal...
Đồ ăn khó ăn muốn chết.
“Đồ ăn ở đây thật sự không ngon.” Anh quay phim xúc động nói.
Ngày bình thường, từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ cảm thấy mình có nhu cầu gì về đồ ăn, cho đến khi anh ấy được nếm thử hộp cơm hộp khó ăn muốn chết ở Nepal, cơm khô đến mức chỉ ngâm nước mới ăn được, đồ ăn cũng vậy, hoặc là không có hương vị gì, hoặc là cay đắng đắng ngập khoang miệng.
Vất vả còn chưa tính, lúc quay cho người nổi tiếng, còn phải luôn ngửi thấy mùi thơm, khiến người khác không thể chịu nổi.
Anh ấy cảm thấy mình tới đây không phải làm việc, mà là đi vượt qua kiếp nạn, nếu có thể sống sót đến khi trở về Trung Quốc, có lẽ anh ấy đã phải thành tiên.
“Đồng ý.” Tiêu Nhã đầy đồng cảm khẽ gật đầu.
Nói xong, cô ấy đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ánh mắt khẽ chuyển động, nói: "Anh có muốn ăn cùng chúng tôi không? Nấu cho thêm một người nữa thật ra cũng không phiền phức gì."
Anh quay phim sững sờ, trong mắt lập tức lộ ra vẻ ao ước: "Có thể không?"
“Đương nhiên là có thể.” Tiêu Nhã gật đầu: “Nhưng anh phải giúp nhóm chúng tôi một việc.”
“Chuyện gì vậy?” Trong đầu anh quay phim nhớ phần cơm chuyên của buổi sáng kia, không nhịn được nuốt nước miếng.
"Nhiều thêm một người thì chi phí tiêu xài nhất định sẽ cao hơn đôi chút, anh là một thành viên của đội ngũ sản xuất chương trình, nghĩ lại xem có cách nào không, để giúp chúng tôi có được một ít kinh phí?" Tiêu Nhã thương lượng.
"Cái này. . . Tôi chỉ là người quay phim, nhiệm vụ kinh phí là do PD Trương phụ trách." Vẻ mặt anh quay phim lộ ra vẻ khó xử.
Cái này nằm ngoài phạm vi năng lực của anh ấy...
Tiêu Nhã nghĩ lại cũng thấy thế, mấu chốt là nằm ở trên người PD Trương, nhưng mà...
Danh sách chương